Trước khi Chu Lãng tới nhà, Tống Ý Dung tắm xong đã ném quần áo bẩn vào máy giặt, lúc này tiếng máy giặt tích tích báo đã giặt xong vang lên không biết mệt mỏi.
Bầu không khí thân mật giữa hai người cũng bị tiếng tích tích này phá vỡ.
Tống Ý Dung bị ôm từ nãy đến giờ, nửa người trên đã cứng ngắc, ngẩng đầu lên nói với Chu Lãng:
"Chúng ta vào trong đi."
Chu Lãng rầu rĩ nói: Ừm.
Tống Ý Dung xoa xoa tóc của Chu Lãng rồi chui ra khỏi ngực anh hỏi: Anh ăn táo không?
Chu Lãng lẽo đẽo đi theo sau cậu nói: Một chút là được.
Tống Ý Dung vào phòng bếp gọt táo, đèn trong bếp dịu nhẹ chiếu vào lưng cậu, áo ngủ chất tơ lụa uốn theo đường cong phía sau lưng như hóa thành những gợn sóng trên mặt hồ, làn da cũng trắng như ngọc.
Dưới ánh đèn, nốt ruồi nhỏ nằm trên khối xương nhô lên ở cổ tay như sáng lên, bọt nước chảy qua nó rồi rơi vào bồn rửa trong lúc cậu rửa táo.
Sau khi rửa sạch táo, cậu dùng dao gọt trái cây tỉa xung quanh quả táo những vòng hoa xinh đẹp,
Chu Lãng không nhìn quả táo xinh đẹp kia, bởi vì tầm mắt đã bị nốt ruồi nhỏ ở cổ tay trói buộc gắt gao, không thể dời đi dù chỉ một chút.
Tống Ý Dung tỉa táo xong thì cắt đôi nó ra, đưa một nửa cho Chu Lãng, ánh mắt anh nhìn cậu sáng như đuốc, nóng kinh người, nhưng tay lại rũ bên người không nhúc nhích.
Tống Ý Dung nhìn Chu Lãng một lúc lâu mới quơ quơ cổ tay nói: Anh cầm đi chứ.
Chu Lãng ngây ngốc nâng tay lên, nâng đến một nửa lại rút về, trong lúc đó lại nâng mắt lén nhìn Tống Ý Dung.
Tống Ý Dung chợt cảm thấy cổ tay nóng lên, cúi đầu nhìn thì thấy đôi môi của Chu Lãng đang dán lên đó, nhẹ nhàng mà hôn hôn.
Sao vậy anh?, Tống Ý Dung nỗ lực làm ngữ khí của bản thân có vẻ thật bình tĩnh, mới có thể miễn cưỡng khắc chế nhịp tim đang tăng tốc liên tục từ nháy mắt kia.
"Trên cổ tay em có một nốt ruồi nhỏ", Chu Lãng chậm rãi nâng mắt nhìn Tống Ý Dung, nắm cổ tay của cậu nhận lấy nửa quả táo:
"Anh đã muốn hôn nó từ lâu."
Mặt Tống Ý Dung nghiêng nghiêng nhìn về phía cái bóng trên mặt đất của bàn ăn do đèn chiếu xuống, nhỏ giọng nói:
"Sao anh nhìn thấy chỗ nào trên người em cũng muốn hôn vậy!"
Không biết, Chu Lãng nhìn vào Tống Ý Dung, ánh mắt không lẫn tạp chất, thoạt nhìn rất chân thành: Có lẽ vì đó là em.
Lỗ tai của Tống Ý Dung đã đỏ hẳn lên, làn da nơi cổ tay nóng muốn phỏng:
"Anh đừng nói nữa, ăn táo kìa."
Khóe miệng Chu Lãng nhẹ cong: À, được.
Sau khi tan tầm, Chu Lãng liền đến nhà Tống Ý Dung, đến khi về nhà của mình thì ba mẹ anh đã ăn cơm chiều xong, Phương Văn Tú nhìn đồ ăn trên bàn bĩu môi:
"Chờ mãi không thấy con về, ba mẹ đã ăn trước rồi."
Chu Đại Hà nhìn chằm chằm Chu Lãng một hồi, tiếng nói khô khan:
"Con đi đâu vậy? Nhà chưa về mà đã gấp gáp chạy đi."
Phương Văn Tú ở bên cạnh hỏi:
"Đến nhà của đứa nhỏ họ Tống kia phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!