Trước khi đi vào, Tân Mạn Hương ôm chặt túi xách trong tay, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn tấm biển màu xanh lục đậm.
Trên tấm biển viết Phòng tư vấn tâm lý, đây cũng không phải lần đầu tiên bà đến nơi này, nhưng bàn tay vẫn run rẩy khi giơ lên gõ cửa.
Mời vào.
Tân Mạn Hương đẩy cửa, Khâu Mẫn mặc áo blouse trắng ngồi trên ghế, tầm mắt bình tĩnh nhìn về phía Tân Mạn Hương: Xin chào.
Tôi là…, Tân Mạn Hương giới thiệu bản thân: Mẹ của Tống Ý Dung.
Khâu Mẫn cười cười, nói: Tôi vẫn nhớ rõ.
Tân Mạn Hương nhấp nhấp môi, cố gắng kéo ra một nụ cười:
"Khâu bác sĩ, gần đây trạng thái tâm lý của nó có chuyển biến gì không?"
"Thật xin lỗi, tôi không thể lộ ra quá nhiều thông tin với bà", Khâu Mẫn nhẹ nhàng nói:
"Nhưng tôi có thể cho bà biết, bây giờ cậu ấy đã không còn tự làm bản thân tổn thương như trước kia."
Tân Mạn Hương hoảng hốt, thấp giọng a một tiếng, tay run run giơ lên tính lấy ly nước trên bàn để uống nhưng không cẩn thận làm đổ: Ngại quá, tôi….
Bà vội vàng đứng lên, muốn lấy khăn giấy trong túi xách ra lau nước nhưng tay càng run hơn, bà loay hoay mãi vẫn không lấy ra được.
Khâu Mẫn dựng cái ly lên, kéo khăn giấy trong ngăn kéo ra lau khô nước trên bàn:
"Không sao, xin bà bình tĩnh."
Tân Mạn Hương cúi đầu ngồi trên ghế, thân hình thon gầy khó được mà hiện ra vài phần khổ sở, nói:
"Khâu bác sĩ, cảm ơn cậu."
"Không cần cảm ơn đâu", Khâu Mẫn vẫn duy trì nụ cười ôn hòa:
"Đây cũng là chức trách của tôi."
____
Hỏi xong rồi?, Tống Triệu Hưng kéo cửa sổ xe xuống, nhíu mày hỏi Tân Mạn Hương đang đi xuống cầu thang.
Tân Mạn Hương không muốn nói chuyện, im lặng mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái.
Tống Triệu Hưng nói:
"Được rồi, khóc cái gì."
Tân Mạn Hương:
"Cái gì anh cũng mặc kệ, không quan tâm con trai chúng ta đã trải qua những ngày tháng như thế nào."
Bà liên tục trách móc Tống Triệu Hưng, cũng tự trách bản thân, nhưng những chuyện đó đã xảy ra rồi, bà cũng không thể quay lại quá khứ mà sửa lại những sai lầm lúc trước.
Khuôn mặt Tống Triệu Hưng căng cứng,
"chết cũng phải giữ sĩ diện" nói: Nó tự làm tự chịu.
Tân Mạn Hương nắm tay thành quyền nện vào bả vai ông ta, mắng:
"Tống Triệu Hưng, tối nay ông ngủ ngoài phòng khách cho tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!