Lúc tiểu thuyết 《 Lên núi 》 mới bắt đầu cập nhật những chương đầu tiên, có rất nhiều ý kiến khác nhau.
Có người cảm thấy chuyện xưa này hư vô mờ mịt, hoàn toàn không hiểu tác giả muốn nói điều gì.
Có người lại thấy quyển sách này mang lại cảm giác nhẹ nhàng, thích ý, không có nhiều chi tiết gay cấn, khúc chiết phập phồng.
Cũng có người cảm thấy day dứt thật lâu, giống như có một khối đá đè nặng trong lòng, nặng trĩu làm người thở không nổi.
Tống Dung không phản hồi những ý kiến trái chiều này.
Bắt đầu sáng tác chuyện xưa này chỉ là dựa theo tâm ý của bản thân, thậm chí còn không có một dàn ý kỹ càng, tỉ mỉ, nội dung câu chuyện giống như đang tự tìm cho chính nó một cái kết cục.
Xem như một giấc mộng dài với nỗi tiếc nuối không thể làm bạn đời của nhau.
< Trương Kiến Sơn luôn hỏi:
"Lương Xuân Lai, em sẽ biến mất sao?"
Hoa đào rơi rụng đầy trời, một cánh hoa trượt từ vai Lương Xuân Lai xuống, cậu không trả lời mà chỉ cười cười hỏi:
"Kiến Sơn, anh có thích mùa xuân không?"
"Em cảm thấy mùa xuân rất đẹp", khi nói chuyện, đáy mắt Lương Xuân Lai thấp thoáng ý cười dịu dàng:
"Anh cũng nên thích mùa xuân một chút đi."
Trương Kiến Sơn trầm mặc thật lâu, hắn khom lưng, hôn lên dấu hôn còn chưa tan trên cổ Lương Xuân Lai, nói: Không.
Khóe mắt Lương Xuân Lai ửng đỏ, duỗi tay chạm vào tóc Trương Kiến Sơn, hơi thở thân mật còn đượm nồng nhưng Trương Kiến Sơn cảm giác, có thứ gì đó đã trượt qua khe hở giữa những ngón tay hắn.
Hình như hắn sắp vuột mất Lương Xuân Lai.
Đối thoại giữa hai người ngày càng ít đi, thời gian bên nhau thường chỉ dùng để làm những điều thân mật.
Tựa hồ chỉ cần để những dấu vết lưu lại trên người Lương Xuân Lai lâu hơn một chút thì thời gian cậu lưu lại nơi này cũng lâu hơn.
Có lẽ Lương Xuân Lai đã ở núi này từ rất lâu rồi, Trương Kiến Sơn không biết cậu từ đâu tới, cũng không biết cậu muốn đến đây làm gì, chỉ đành phải hỏi cậu một câu ngày này qua ngày nọ:
"Thích tôi không, Lương Xuân Lai?"
Trương Kiến Sơn không thấy sự khẩn cầu và bất chấp trong đôi mắt của mình, nhưng những ý niệm đó đang dần nảy sinh và phát triển thành từng sợi dây đằng quấn quanh Lương Xuân Lai.
Nhưng Trương Kiến Sơn không biết, sự xuất hiện của Lương Xuân Lai vốn dĩ đã như mùa xuân đến.
Không ai có thể thật sự giữ được cậu.>
( Xuân Lai nghĩa là mùa xuân đến.)
Tống Ý Dung gõ xong một chữ cuối cùng, nặng nề thở ra một hơi, cậu lấy tay đè đè đôi mắt của mình, lòng bàn tay lại bị nhiễm ướt.
Ngày đã về chiều, mặt trời cũng lặn xuống chỉ còn một hình dáng mơ hồ, một mình cậu đi trên con đường nhỏ ở nông thôn, mùa này, ruộng hoa cải dầu rực rỡ đã không còn chút dấu vết nào.
Vùng quê trống trải, trong hơi thở xen lẫn hương vị cỏ cây.
Vừa qua ngã rẽ, đường cũng rộng rãi hơn nhiều, hoàng hôn nơi chân trời xa xôi lại phảng phất như ở cuối con đường này.
Một chiếc mô tô màu đen như chạy ra từ trong hoàng hôn, sau một lúc thì dừng lại trước mặt Tống Ý Dung.
Gió đêm như níu lấy vạt áo phía sau, Tống Ý Dung đứng trong ánh chiều tà của hoàng hôn, đôi mắt được chiếu đến lấp lánh, như một người bạn thân mà hỏi Chu Lãng: Về rồi hả?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!