Thời gian sau đó, Chu Lãng đều đi sớm về muộn nên rất ít khi gặp Tống Ý Dung, ngẫu nhiên nhìn thấy cũng chỉ chào hỏi vài câu.
Nhưng Tống Ý Dung mơ hồ có cảm giác là Chu Lãng đang trốn tránh cậu.
Ăn cơm chiều xong, Tống Ý Dung ôm mèo nhỏ ra ngoài tản bộ, trên đường đi thì gặp được một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, nữ sinh rất tự nhiên đi đến bên cạnh Tống Ý Dung rồi cười nói:
"Mèo của anh rất đáng yêu nha."
Tống Ý Dung gật gật đầu, lãnh đạm trả lời: Ừ, cảm ơn.
Giản Nhiễm trộm liếc nhìn Tống Ý Dung, âm thầm kinh ngạc, tuy rằng nhìn qua là có thể đoán được giới tính, nhưng tóc dài rũ trên vai cùng sườn mặt trắng nõn tinh xảo vẫn mang đến cho thị giác người khác một vẻ đẹp mỹ lệ bất phân giới tính.
Đối phương có vẻ không muốn nhiều lời, khuôn mặt cũng lạnh lùng, Giản Nhiễm không dám nói thêm gì nữa.
Nhưng một lát sau, Tống Ý Dung lại đưa mèo nhỏ đến trước mặt nữ sinh, ngữ khí tuy vẫn nhàn nhạt nhưng đã nhu hòa hơn nhiều: Muốn sờ mèo sao?
Có thể sờ một chút, Tống Ý Dung nói.
Giản Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi mắt trừng lớn, sau đó cẩn thận duỗi tay chạm chạm đầu mèo, lông tơ mềm mại, xúc cảm mượt mà trong lòng bàn tay đã ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của nữ sinh, mèo nhỏ cũng ngẩng đầu ưỡn cổ lên để nữ sinh vuốt.
Giản Nhiễm lưu luyến mà thu hồi tay, nói:
"Nó thật sự rất đáng yêu, em có thể biết nó tên gì không?"
Nói Nhiều, Tống Ý Dung nói.
Ha ha, Nói Nhiều, Giản Nhiễm hớn hở mà gọi thêm mấy lần:
"Nói nhiều, Nói Nhiều, Nói Nhiều."
"Này, anh cũng ở gần đây sao?", Giản Nhiễm hỏi:
"Trước giờ em chưa từng thấy anh."
Giản Nhiễm vừa mở lời thì Tống Ý Dung đã biết người này chính là nữ sinh nói chuyện với Chu Lãng ngày đó, thanh âm thật sự rất thanh thúy.
Thuê nhà ở gần đây, Tống Ý Dung không giấu giếm:
"Vương Tri Viễn là chủ nhà của tôi."
À, à.. Giản Nhiễm nói:
"Em biết rồi, anh là hàng xóm với Chu Lãng."
Bước chân Tống Ý Dung chợt ngừng: Đúng vậy.
Giản Nhiễm càng thêm vui vẻ:
"Rất gần nha, nếu có thời gian rảnh rỗi thì chúng ta có thể chơi cùng nhau!"
Tống Ý Dung uyển chuyển cự tuyệt:
"Thật ngại quá, tôi tương đối thích sự yên tĩnh."
Giản Nhiễm sờ sờ chóp mũi, thương lượng nói:
"Ờm…., em có thể đến xem mèo nhỏ không, bảo đảm sẽ không ầm ĩ! Đối với tính tình của em gái nhỏ, Tống Ý Dung không thể nào cứng rắn nói lời từ chối, bất đắc dĩ mà gật đầu:"Được rồi.Cảm ơn anh!
"Giản Nhiễm nhảy cẫng lên, quay đầu đi về nhà:" Em về nhà trước, hôm khác sẽ đến tìm anh!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!