Dầu thuốc của Chu Lãng đưa hiệu quả rất nhanh, không được mấy ngày, mắt cá chân của Tống Ý Dung đã hết sưng, dấu vết xanh tím cũng nhạt đi.
Quan hệ giữa hai người cũng trở nên cân bằng một cách vi diệu.
Trong chớp mắt, tháng 5 đã qua hơn phân nửa, thời tiết nóng lên, áo tay dài không thể mặc được nữa, chỉ đi vài bước mà trên người đã ra một tầng mồ hôi.
Chạng vạng, ánh nắng chiều phía sau ngọn núi xa xa nhuộm đỏ một nửa bầu trời, cả gió cũng nhuộm thành màu cam.
Tống Ý Dung đã sớm tắm xong, mặc một cái áo trắng đứng trên ban công phơi quần áo, hai cánh tay vừa trắng vừa gầy, cả người cũng không mập được bao nhiêu làm chiếc áo có vẻ rộng thùng thình.
Xương quai xanh thon gầy càng như là chiếc móc câu, đường cong nhô lên, phảng phất như câu giữ điều gì đó rất quan trọng.
i ngang qua ban công nhà Tống Ý Dung, Chu Lãng theo thói quen nâng lên mí mắt, không ngờ lại đối điện với ánh mắt của Tống Ý Dung.
Mặc dù cách một khoảng khá xa, Chu Lãng lại dường như có thể cảm nhận được hô hấp gần trong gang tấc của Tống Ý Dung, thấy rõ nốt ruồi nhạt màu trên hầu kết đã khắc sâu vào ký ức của hắn.
Nhưng nhìn kĩ lại, những cảm giác vừa rồi cũng biến mất không còn.
Hắn chỉ có thể thấy thân hình mặc áo trắng và quần dài của Tống Ý Dung, quá gầy, giống như hoa bạch trà bị ngắt chỉ còn được một mảnh, cô đơn chiếc bóng, lặng nằm trên cuống hoa.
Tống Ý Dung đặt cánh tay lên lan can, biểu tình hứng thú mà gọi:
"Chu Lãng, muốn lên ngồi chung không?"
Chu Lãng cúi đầu, lỗ tai hồng hồng, thanh âm thực buồn: Không được.
Tống Ý Dung ghé vào lan can, ngữ khí cố ý mang theo ái muội cùng dụ dỗ:
"Vì sao không được? Sợ tôi khi dễ anh à?"
Nam nhân cúi đầu, nghẹn sau một lúc lâu, nhảy ra được hai chữ: Không sợ.
Chu Lãng nghiêm mặt, ánh mắt tránh đi khe hở của lan can, nơi đó đang có một vòng eo nhỏ bị lộ ra, cưỡng ép ý nghĩ lung tung trong đầu mình trở về bình thường, cho dù nó đã lan tràn khắp nơi.
Đối với Tống Ý Dung, Chu Lãng đã cố gắng khắc chế rất nhiều, nhưng những suy nghĩ kia lại như vạn con ngựa lao nhanh, làm hắn vẫn miên man mà nghĩ, khi chạm vào vòng eo đó…
Cảm giác sẽ như thế nào?
Tống Ý Dung cười rộ lên, bộ dáng dào dạt đắc ý:
"Nếu không sợ, vậy vì sao anh không dám nhìn tôi?"
Đầu nam nhân càng thấp, lỗ tai càng đỏ hơn, phảng phất như trộm uống rượu ủ bằng ánh nắng chiều.
Làm cả một ngày trời, Chu Lãng đã rất mệt, cả người bị mồ hôi tẩm ướt, hắn muốn cảm ơn khoảng cách từ ban công đến nơi hắn đứng, làm hắn trong mắt Tống Ý Dung cũng không đến mức chật vật.
Câu hỏi của Tống Ý Dung làm Chu Lãng không thể trả lời, không khí an tĩnh một chút, Chu Lãng ngẩng đầu, chuyển đề tài:
"Chân còn bị đau không?"
Quần áo Chu Lãng dính ở trên người, có chút khó chịu, lòng bàn tay cũng chảy ra mồ hôi mỏng, càng thêm nôn nóng.
Tống Ý Dung dựa vào ban công, gió đêm thổi qua quần áo, vạt áo như bị gió kéo đi nhưng được giữ lại bởi vòng eo gầy gò, nghiêng nghiêng đầu nói:
"À… Còn đau một chút."
Nói xong, Tống Ý Dung khập khiễng mà bước hai bước:
"Nhưng anh thấy đó, tôi có thể đi được, cho nên cũng không có vấn đề gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!