Chương 9: Em tin tưởng anh sao?

Tô Đường tự nhốt mình trong phòng của Cố Ngôn, đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn bản thân với gương mặt đỏ bừng và trái tim đập loạn nhịp. Cậu đã hiểu rõ cảm xúc của mình dành cho người đàn ông kia: sự tin tưởng, phụ thuộc, và cả những khoảnh khắc nuông chiều tưởng như vượt quá giới hạn.

Hóa ra, tất cả đều có lý do.

Sự bá đạo của Alpha không khiến cậu khó chịu mà còn khiến cậu cảm thấy an toàn. Cố Ngôn chưa bao giờ coi thường hay qua loa với cậu, thậm chí còn luôn tôn trọng ý kiến của cậu, tin rằng cậu có thể làm tốt mọi việc.

Nhận ra trái tim mình đã thuộc về người kia, Tô Đường không cảm thấy ngại ngùng, nhưng nghĩ đến việc vừa rồi chỉ vì một nụ hôn mà mình đã xảy ra chuyện, cậu vẫn thấy xấu hổ không thôi.

Cố Ngôn đứng ngoài cửa phòng, đợi mãi mà không thấy cậu ra, lòng lo lắng. Anh sợ cậu bị dọa chạy mất, do dự không biết có nên phá cửa vào không, thì cửa đã kẹt mở từ bên trong.

Giây phút đó Alpha, người đàn ông vốn mạnh mẽ và quyết đoán, lại trở nên lóng ngóng như một cậu thanh niên vụng về, chẳng thốt nổi lời nào.

Khi anh hoàn hồn, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tô Đường, giọng trầm hẳn:

"Ai cho em dùng cách đó? Em không phải Alpha, tắm nước lạnh dễ sinh bệnh, em có biết không?"

Nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của anh, Tô Đường lại thấy ngọt ngào trong lòng. Bàn tay ấm áp và khô ráo của anh bao trọn lấy tay cậu. Cậu chớp chớp đôi mắt trong veo, cất tiếng hỏi:

"Anh căn bản không sợ em sẽ giết con tin, đúng không? Vì anh thích em, nên mới giữ em lại."

Cố Ngôn gật đầu, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng trong lòng đang nhảy nhót bồi hồi. Anh sợ Tô Đường sẽ bỏ đi, không cần tiền nữa, mà nếu thật sự vậy, anh không biết mình có phát điên đến mức nhốt cậu lại hay không.

Nhưng may mắn thay, Tô Đường bất ngờ nở một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, chiếu sáng tâm can anh:

"Vậy chẳng phải em phải sống ở đây cả đời sao?"

"Như vậy không tốt à?"

Cố Ngôn siết chặt tay cậu, đặt lên ngực mình.

Tô Đường cúi đầu, hai má ửng đỏ. Trong mắt Cố Ngôn, từ đỉnh đầu cho đến từng sợi tóc của cậu đều đáng yêu vô cùng. Người này là của anh rồi. Alpha kiềm nén sự đắc ý, dịu giọng:

"Đường Đường, chúng ta ra bờ biển ngắm hoàng hôn nhé."

Khi vui vẻ, Tô Đường lại càng nghịch ngợm.

Cậu quấn lấy ngón tay Cố Ngôn, cười nói: Đi thôi.

Biệt thự của họ sát cạnh biển, nhưng do diện tích quá lớn nên Tô Đường chưa từng đặt chân đến. Người làm chuẩn bị trà bánh mang vào căn nhà nhỏ ven biển, còn cậu cởi giày, để đôi chân trần lướt trên cát, quay lại gọi:

"Cố Ngôn Ngôn, anh ra đây đi, đừng nằm ì trong đó."

Cố Ngôn chưa bao giờ thong thả như thế.

Ống quần tây được xắn lên, áo sơ mi tháo hai cúc đầu, thắt lưng cũng lỏng ra. Tô Đường nắm tay anh, kéo anh chạy dọc bờ biển:

"Tại sao trước đây anh không dẫn em đến đây?"

Lỗi của anh.

Cố Ngôn mỉm cười dịu dàng.

Tô Đường hừ một tiếng, chạy đến mệt thì ngồi phịch xuống cát. Cố Ngôn ngồi xuống bên cạnh, còn cẩn thận lấy tay lót dưới mông cậu. Tô Đường cười trộm, tựa đầu vào vai anh, chăm chú ngắm nhìn mặt biển vàng óng dưới ánh hoàng hôn, bầu trời cam dịu nhẹ như được bao phủ bởi tấm khăn lụa mềm mại.

Ngoài khơi xa, mặt trời dần chìm xuống đường chân trời, mang theo niềm vui khi trở về nhà nhưng cũng vấn vương không nỡ rời xa bầu trời. Tô Đường nhìn không chớp mắt, còn Cố Ngôn thì chỉ chăm chú nhìn cậu.

"Cố Ngôn Ngôn, anh nhìn kìa, đẹp quá."

Gương mặt Tô Đường hồng hào, ánh mắt sáng ngời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!