"Đường Đường, giận rồi à?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường đỏ bừng, bị áp đến mức không thở nổi, cậu lầm bầm trách móc: Nặng quá.
"Ôm một lát thôi, được không?"
Cố Ngôn xoay người, ôm cậu vào lòng, giọng điệu cưng chiều:
"Em giỏi thật đấy, còn biết cắn người nữa."
Đường Đường nhíu mày, bĩu môi lên tiếng trách cứ:
"Anh không giữ lời, nói là chỉ hôn thôi mà... Lần sau không cho hôn nữa."
Cố Ngôn dùng chân kẹp cậu lại, kéo người sát vào cơ thể mình. Anh chưa bao giờ cảm thấy thoải mái và vui vẻ đến thế.
Nhìn cậu, anh cảm giác như bản thân đang nhặt được báu vật, đáng yêu đến mức không nỡ làm tổn thương:
"Được, lần sau chúng ta bàn bạc trước rồi mới hôn."
Đường Đường nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, nghiêm túc hỏi: Anh còn buồn không?
"Không buồn nữa, cảm ơn Đường Đường. Anh rất thích..." Thích em, thích pheromone của em. Cố Ngôn vùi đầu vào chiếc cổ trắng mịn của cậu, nơi tuyến thể gần trong gang tấc, anh mím chặt môi, siết chặt vòng tay như muốn hòa cậu vào cơ thể mình.
Cảm giác này vừa kỳ diệu vừa chữa lành.
Trong lòng Đường Đường dâng lên một nhiệm vụ đầy ý nghĩa, rằng cậu phải cố gắng làm tốt hơn. Cậu đưa tay vuốt vuốt tóc anh, động tác y như cách cậu vuốt v3 chú chó Alaska ở nhà.
"Em xem anh là chó sao?"
Người đàn ông cau mày hỏi đầy nghiêm túc.
Đường Đường bật cười, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ long lanh, như đang ngầm nói: Anh trẻ con quá đấy, sao bằng được cún cưng của tôi chứ.
Cố Ngôn sững sờ nhìn cậu.
Đôi mắt sáng ngời và dịu dàng ấy như ném một hòn đá vào mặt hồ yên ả trong lòng anh, khuấy động từng gợn sóng cảm xúc. Hương sữa ngọt ngào thoảng qua, cơ thể anh bỗng phản ứng mất kiểm soát. Đường Đường sợ đến mức cứng đờ người.
Một lúc lâu sau, Cố Ngôn nhẹ nhàng cắn lên cổ cậu, giọng khàn khàn:
"Đừng sợ, anh đi tắm, em tự chơi một lát nhé."
Căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại mình Đường Đường. Cậu ngồi ôm đầu gối trên thảm, đầu óc mơ hồ. Ban nãy, chẳng lẽ Alpha... Anh ấy đang nghiêm túc dỗ mình, nhưng anh ấy rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Đường Đường mặc chiếc áo phông nhăn nhúm ra mở cửa, vừa thấy cậu, quản gia Đoạn đã tối sầm mặt lại.
Dấu vết trên cổ như ngầm báo hiệu chuyện gì vừa xảy ra. Đường Đường vẫn chưa nhận ra, chỉ biết bản thân lúc này trông giống như một kẻ vừa bị ức hiếp, vẻ ngây ngốc tội nghiệp hiện rõ.
Trong mắt chú Đoạn, đại thiếu gia xưa nay luôn giữ vững phong độ, chẳng bao giờ để bất cứ điều gì hay bất kỳ ai làm mờ lý trí. Nhưng từ khi Omega này xuất hiện, anh như bỏ bê mọi thứ, chẳng màng công việc.
Điều ông sợ nhất chính là Cố Ngôn bị cuốn vào, để rồi một lần nữa mất tất cả những gì mình vất vả gây dựng.
Chú Đoạn từng xử lý không ít Omega, thậm chí có người dùng cả thủ đoạn nguy hiểm để tiếp cận Cố Ngôn. Nhưng kết cục của họ đều giống nhau: bị giam trong tầng hầm tối tăm, không thấy ánh sáng, cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, đến khi thần trí điên loạn mới được thả ra.
Hít một hơi thật sâu, chú Đoạn lạnh lùng hỏi: Đại thiếu gia đâu?
Đi tắm rồi. Đường Đường bĩu môi không thèm đáp thêm. Tại sao ông ấy lúc nào cũng dữ thế nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!