"Sao không gọi anh là anh trai?" Ánh mắt của Cố Ngôn sâu thẳm, vẻ mặt điềm nhiên nhưng ẩn giấu sự sắc bén. Bé xinh đẹp cúi đầu, tránh không dám nhìn thẳng vào anh.
Bàn tay Cố Ngôn nhẹ nhàng bóp một cái ở vùng eo mềm mại của Tô Đường, khiến cậu rụt người lại, đồng thời mùi hương kẹo sữa ngọt ngào lan tỏa, dịu dàng bao phủ bầu không khí.
Phía sau tai Tô Đường ửng đỏ cả một mảng, phản ứng bản năng của cậu làm Alpha cảm thấy vô cùng hài lòng.
"Tôi không thể gọi anh là anh trai được, tôi là kẻ bắt cóc mà, nếu thế chẳng còn tí khí thế nào nữa." Tô Đường không thù dai, cũng không giận khi bị nắm eo, tiếp tục hỏi:
"Nhưng anh còn chưa nói, sao anh lại không vui?"
Nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, chân mày Cố Ngôn lại nhíu chặt, nét cười thoáng hiện trên mặt cũng biến mất.
"Nhân viên làm hỏng dự án, dự kiến sẽ tổn thất tám mươi triệu."
Nói ra nhẹ như không, nhưng Tô Đường nghe vậy thì không thể bình tĩnh được. Cậu quay lại nắm lấy cổ tay anh, đôi mắt tròn long lanh mở to đầy kinh ngạc.
"Tám mươi triệu? Số tiền đó đủ để tôi bắt cóc anh tám lần đấy! Đúng là đáng giận thật. Thôi, anh mau làm việc đi, tôi không quấy rầy nữa. Nhất định phải cứu lại dự án, đừng để ảnh hưởng đến tiền chuyển cho em. Tôi thắc mắc mãi sao hôm nay chưa thấy tiền đâu."
Tô Đường vừa nói vừa làm động tác muốn rời đi, nhưng vừa đứng lên đã bị kéo lại, cả người nặng nề rơi xuống đùi Cố Ngôn. Cú ngã khiến cậu ngồi xuống một cách chắc chắn, mà lại chẳng hề mang lại chút tự nhiên nào với người đàn ông.
Cố Ngôn không ngờ tự bê đá đập chân mình, đành cắn răng siết chặt vòng tay, ôm người trong lòng càng chặt hơn.
Anh vùi mặt vào sau gáy cậu, tiếng thở thấp trầm phả nhẹ bên tai. Tô Đường cảm nhận được tâm trạng của anh, khi anh trai cậu buồn, cũng thích ôm cậu như vậy.
Tô Đường yên lặng làm chiếc gối ôm hình người, cẩn thận thả ra pheromone mang tính an ủi, loại tín hiệu nhẹ nhàng này luôn là sự xoa dịu tốt nhất dành cho Alpha.
Cố Ngôn cảm nhận được, vòng tay siết lấy eo cậu cũng dần thả lỏng, giọng nói có chút uể oải: Có đau không?
"Có một chút, nhưng tôi chịu được."
Tô Đường lúc nào cũng thẳng thắn.
Bàn tay ấm áp của Cố Ngôn đặt lên bụng cậu, nhẹ nhàng x0a nắn:
"Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không thế nữa."
"Ừm, miễn là bố anh chuyển tiền đúng hạn thì tôi không giận." Tô Đường đáp, rồi ngoảnh mặt ra sau nhìn anh.
"Tôi muốn xem phim, anh buông tôi ra được không?"
Nói xong, cậu ngọ nguậy trên đùi Alpha, nhưng chẳng hay biết hành động đó có bao nhiêu nguy hiểm.
... Cố Ngôn khẽ thở dài, nhắm mắt nhẫn nhịn, rồi cuối cùng đành buông tay. Đi đi.
Tô Đường rời khỏi, nhưng bóng lưng cậu lại khắc sâu trong tâm trí Cố Ngôn. Cậu mặc chiếc áo sơ mi của anh, dài đến đùi, vì tư thế ôm vừa nãy mà cổ áo trễ xuống một nửa, để lộ xương b ướm mảnh mai thoắt ẩn thoắt hiện.
Cố Ngôn châm một điếu thuốc, anh hiếm khi hút thuốc, nhưng lúc này chỉ có nó mới có thể đè nén ngọn lửa bùng cháy trong lòng. Trong đầu, anh thầm nghĩ: Sớm muộn gì cũng phải khiến cậu gọi anh là anh trai.
Sau khi bước ra khỏi thư phòng, Tô Đường nhận được đúng ba trăm tệ tiền tiêu hàng ngày. Sau đó, cậu không thấy Cố Ngôn rời khỏi phòng nữa, ngay cả bữa tối cũng là chú Đoạn mang vào. Có vẻ anh thực sự rất bận, thì ra tổng tài cũng không phải ngày nào cũng nhàn rỗi.
Nghĩ vậy, trong lòng Tô Đường có chút cân bằng.
Chuông điện thoại bất ngờ vang lên, kéo cậu trở về hiện thực. Thấy tên người gửi, khóe miệng Tô Đường nở một nụ cười ngọt ngào: Là tin nhắn của anh trai.
[Tô Mịch Mịch]: Dạo này em sống thế nào?
Tiền tiêu có đủ không? Nếu công việc mệt quá thì đừng làm nữa.
Đọc đến nửa câu sau, sống mũi Tô Đường cay xè, đôi mắt cũng mờ nước. Anh trai thật tốt, nhưng cậu không thể tiếp tục làm anh lo lắng. Nếu không phải cậu quá ngốc, làm sao số tiền anh để lại bị mất sạch như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!