Sao em lại khóc? Cố Ngôn không hề tỏ ra phiền lòng vì bị đánh thức giữa đêm, anh vươn tay bật đèn ngủ bên giường rồi ngồi dậy.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Đường đỏ bừng, đôi mắt sưng húp lên vì khóc, vẻ uất ức ấy khiến lòng anh như thắt lại. Cố Ngôn định dùng ngón tay lau nước mắt cho cậu nhưng lại sợ đầu ngón tay thô ráp làm trầy da, cuối cùng anh rút một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước long lanh còn vương trên má.
Đau. Tô Đường vừa nói vừa nấc, đôi môi run rẩy mím lại.
Đau? Cố Ngôn chau mày, trong lòng dấy lên nỗi lo lắng. Anh đã kiểm tra cơ thể cậu rất kỹ, làm gì có vết thương nào mà anh không biết? Lẽ nào cậu mắc phải căn bệnh hiểm nghèo nên mới xảy ra chuyện bắt cóc này?
"Em bị bệnh sao? Nói anh nghe chỗ nào không khỏe, có được không?" Một thoáng cảm giác sợ hãi len lỏi trong lòng anh, cảm giác này đối với Cố Ngôn mà nói, là điều trước nay chưa từng có.
Tô Đường rụt rè đưa bàn chân trắng nõn từ dưới lớp chăn ra, ngón chân hơi nhúc nhích.
Cố Ngôn ngẩn người, trong phút chốc như bị đứng hình, không hiểu ý cậu. Đến khi Tô Đường co chân lại, đặt bàn chân nhỏ lên đầu gối anh, Cố Ngôn mới hiểu ra: Trên mu bàn chân cậu có một vết phồng rộp, chắc là do đi bộ quá nhiều trong ngày mà bị cọ xát.
Anh cẩn thận ôm cậu vào lòng, không hề do dự mà gọi ngay cho Thẩm Vũ Thành – bạn thân của mình và cũng là bác sĩ riêng – lúc này đã gần 1 giờ 30 sáng.
"Cậu điên à? Nửa đêm nửa hôm không để người ta ngủ! Mai tôi còn có ca phẫu thuật, biết không? Không có việc thì cúp máy đi!" Giọng nói đầu dây bên kia đầy bực bội.
Tô Đường nép vào cổ Cố Ngôn, khẽ thút thít từng tiếng nhỏ. Cậu từ bé đã rất sợ đau, thần kinh cảm giác lại đặc biệt nhạy cảm hơn người khác, vì vậy mới được anh trai Tô Mịch – cũng là một Omega – nuông chiều hết mực.
Thẩm Vũ Thành cuối cùng vẫn phải thức dậy, mang theo hộp y tế đến căn biệt thự của Cố Ngôn với vẻ mặt uể oải. Là một Alpha cao gần 1m9, hắn vừa lên tới tầng ba đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho bất ngờ đến há hốc. Một bé cưng xinh đẹp đang nằm trong lòng Cố Ngôn, đôi mắt đỏ hoe đầy vẻ đáng thương.
Omega của nhà ai mà lại đẹp thế này? Cố Ngôn trước nay không phải kiểu người gần gũi với bất kỳ ai, sao giờ lại có thể ôm ấp một bé cưng như vậy?
Thẩm Vũ Thành cố nhịn không bật cười, vờ đứng nghiêm:
"Hóa ra không phải cậu bị bệnh à? Tôi nói rồi, sao gấp gáp vậy chứ~"
Tô Đường liếc mắt nhìn hắn một cái, cảm thấy người Alpha này rất kỳ lạ. Mặc dù đẹp trai, nhưng lời nói lại vô cùng ngả ngớn, còn pheromone mang mùi gỗ chẳng chút lịch sự mà tràn ngập xung quanh.
Không giống như Cố Ngôn, hai người họ gần nhau thế này mà anh chẳng để lộ tí pheromone nào. Đây mới là phép lịch sự tối thiểu.
"Đừng lắm lời, xem nhanh đi."
Cố Ngôn giữ lấy bàn chân nhỏ của Tô Đường, đưa ra trước mặt Thẩm Vũ Thành.
"Làm sao thế? Bị trẹo chân hay gãy xương?" Thẩm Vũ Thành vừa mở hộp y tế vừa hỏi, tâm trạng tức tối giữa đêm khuya giờ đã nguôi ngoai khi được ngắm mỹ nhân.
Cố Ngôn học theo động tác của Tô Đường, nâng cao chân cậu một chút để Thẩm Vũ Thành nhìn rõ, lạnh giọng:
"Chỉ là bị phồng rộp do đi bộ."
Thẩm Vũ Thành suýt nữa thì phun ra một câu chửi.
Phồng rộp chân thôi mà cũng gọi mình đến? Thoa ít thuốc đỏ rồi đi ngủ chẳng phải là xong việc sao?
Nhưng đã đến đây, hắn đành phối hợp:
"Cái này khó chữa lắm, phải thêm tiền."
"Muốn gì xuống tầng nói với chú Đoàn." Cố Ngôn trả lời, biết ngay hắn đã để mắt đến chai rượu vang La Romanée
-Conti 1945 trong hầm nhà mình.
Để hắn câm miệng, mất chút đồ cũng đáng.
Được. Thẩm Vũ Thành lấy một chiếc kim tiêm vô trùng, giải thích:
"Nốt phồng này khá to, cần rút dịch bên trong ra, sau đó bôi thuốc sát khuẩn và băng lại. Những ngày tới hạn chế vận động mạnh, đặc biệt là đi lại nhiều hoặc ma sát. Ăn uống thì tăng cường hoa quả và nấm, tránh thức ăn cay nóng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!