Chương 2: Nhìn anh có vẻ hơi già rồi!

Cái trò ngoéo tay gì vậy trời. Hứa Thuần ngồi trên ghế lái, nét mặt cứng đờ.

Đây có còn là vị tổng tài lạnh lùng, tàn nhẫn, nhờ thủ đoạn độc ác mới leo lên vị trí hiện tại không? Anh vậy mà lại cười. Lại còn với một Omega yếu đuối, nhìn mong manh như một chú cừu non đang chờ bị xẻ thịt. Hai người này rốt cuộc làm thế nào lại dây dưa với nhau?

Nếu đây là người mà đám kẻ thù kia phái đến, e là chẳng sống được bao lâu.

Trong lúc Hứa Thuần đang âm thầm mặc niệm cho Tô Đường, cậu đã rụt rè vươn ngón út ra:

"Nói dối là chó con, còn nữa... còn không lấy được vợ cả đời!"

Cố Ngôn bật cười sảng khoái: Được.

Chiếc Phantom lặng lẽ tiến vào dinh thự của Cố Ngôn. Qua cánh cổng sắt cao ngất, xe chạy ngoằn ngoèo qua vài khúc cua, cuối cùng băng qua chiếc cầu đá bắc trên mặt nước, dừng trước khu đại sảnh của biệt thự chính.

Ánh hoàng hôn đã tắt, ánh đèn trong biệt thự sáng rực như ban ngày.

Nơi này lớn đến mức Tô Đường có thể đi lạc.

Cậu theo Cố Ngôn bước vào đại sảnh, thảm trải sàn mềm mịn khiến mỗi bước chân như đạp lên mây. Quản gia đứng trước cửa, đón lấy chiếc áo vest từ tay Cố Ngôn, ánh mắt nhanh chóng quét đến vết rách ở eo áo sơ mi.

Lông mày ông khẽ nhíu lại: Đại thiếu gia?

Ngay sau đó, ánh mắt đầy vẻ dò xét lạnh lùng lia đến Tô Đường:

"Có cần nhốt lại không?"

Tô Đường giật mình, lập tức nắm chặt bàn tay Cố Ngôn không biết đã buông ra từ khi nào, rụt người núp sau lưng anh.

Cậu ghé sát tai anh, thì thào: Ông ta dữ với tôi.

Ánh mắt Cố Ngôn lạnh lẽo như lưỡi dao lướt qua người quản gia, khiến chú Đoạn buộc phải lùi lại một bước, mỉm cười nhã nhặn.

Tô Đường lí nhí:

"Ông ta thật biết nhìn người mà chọn thái độ, tôi không thích ông ta. Cố Ngôn, nhà anh có mấy tầng vậy?"

Nghe vậy, Cố Ngôn dừng chân, thú vị hỏi:

"Cậu muốn ở tầng mấy?"

"Cao một chút, để ngắm được phong cảnh." Tô Đường thuận miệng đáp. Chưa dứt câu, cả người cậu đã bị anh bế thốc lên, bước thẳng vào thang máy.

Thang máy dừng ở tầng ba.

Hành lang dài thườn thượt như đường chạy marathon. Tô Đường bĩu môi, lười chẳng buồn đi. Ngay lập tức, cậu bị nhấc bổng lên một lần nữa, thả vào phòng ngủ chính.

Phòng này lớn hơn cả khu chợ Dương Quang!

Đây là ấn tượng đầu tiên của Tô Đường. Cậu há hốc miệng, kéo tay Cố Ngôn, mãi mới thốt lên:

"Nhà anh có máy tính tiền không?"

Hửm? Cố Ngôn đang bực bội vì chiếc sơ mi dính sát vào người, chỉ muốn tắm rửa ngay:

"Điện thoại của tôi đấy."

À, cảm ơn.

Tô Đường loay hoay một hồi, tính toán xong, ánh mắt sáng rực: Một ngày ba trăm tệ, một tháng gần mười ngàn! Công việc này quả thực tốt hơn bất kỳ công việc nào trước đây. Anh lại vừa chuyển khoản ngày đầu tiên, thật là đáng tin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!