Chương 12: Bắt cóc anh thì chịu trách nhiệm với anh (END)

Trái tim Hứa Thuần như bị treo lơ lửng lên đến cuống họng. Trong tình huống đặc biệt này, hắn chẳng còn tâm trí mà lo đến việc bị trừ điểm vì vi phạm giao thông, một chân đạp mạnh xuống chân ga. Mồ hôi túa ra từ trán, chảy dọc theo gò má, rồi tụ lại nơi cằm trước khi nhỏ xuống.

Chiếc Phantom phanh gấp trước biệt thự, tiếng lốp xe rít lên chói tai. Cố Ngôn mất kiểm soát, gằn giọng: Xuống xe!

Hứa Thuần vội vàng làm theo, chạy thẳng vào biệt thự, nhanh chóng báo với chú Đoàn chuẩn bị trước.

Thân nhiệt của Tô Đường nóng rực, ý thức đã trở nên mơ hồ. Cố Ngôn dùng áo vest bọc lấy cậu, sải chân dài bước xuống xe, bế cậu nhanh chóng lên phòng. Khi đi ngang qua chú Đoàn, anh ra lệnh:

"Không để bất kỳ ai bước chân lên tầng ba. Gọi Thẩm Vũ Thành đến, bảo cậu ta mấy ngày tới ở đây luôn."

Trong phòng ngủ, Tô Đường được đặt xuống chiếc giường mềm mại. Đôi mắt cậu đã khóc đến sưng đỏ. Alpha ngồi xổm bên giường, cố gắng điều chỉnh hơi thở rối loạn, nhưng đáy mắt anh đã đỏ ngầu, ánh lên vẻ điên cuồng.

Dẫu con thú hoang trong lòng đang gào thét dữ dội, anh vẫn cố hết sức kiềm chế.

Cố Ngôn dịu dàng vuốt v3 vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cậu. Dù biết rằng liều thuốc giải tốt nhất lúc này chính là anh, nhưng anh vẫn muốn tôn trọng ý kiến của Tô Đường. Cuộc đời anh chưa từng sợ mất điều gì, những thủ đoạn điên cuồng nhất anh đều từng dùng qua.

Nhưng Tô Đường không giống vậy. Cậu là báu vật anh sợ nhất là sẽ đánh mất.

Thế nhưng, cơ thể anh lại khao khát điên cuồng muốn chiếm đoạt cậu, muốn đánh dấu cậu như thứ thuộc về riêng mình. Ánh mắt anh trượt xuống cổ áo lộn xộn của Tô Đường, yết hầu khẽ nhấp nhô, giọng khàn đặc: Đường Đường...

Anh vuốt v3 mái tóc cậu, dịu dàng trấn an.

Mùi hương sữa ngọt ngào của cậu khiến anh đau đớn như bị xé nát. Mùi hương đó anh từng nếm qua, nhưng bây giờ nó bùng nổ mãnh liệt như dòng nước lũ, quyến rũ đến cùng cực.

Lý trí anh rõ ràng: nếu cậu không tự nguyện, thì anh chính là kẻ cầm thú thừa cơ hội xâm phạm, và có lẽ sẽ vĩnh viễn không bao giờ giành lại được trái tim cậu nữa.

Khoảnh khắc này, anh không dám đánh cược.

Omega đang phải chịu đau đớn khi đối diện với Alpha đã đánh dấu mình trước đó. Tô Đường yếu ớt dùng ngón tay nhỏ nhắn kéo lấy ống tay áo của anh, giọng nói nghẹn ngào, uất ức:

"Cố Ngôn Ngôn, sao anh không ôm em..."

Lý trí của Alpha trong nháy mắt tan vỡ.

Tô Đường trải qua lần đầu tiên đến mức ngất lịm, dù Cố Ngôn đã hết sức dịu dàng kiềm chế. Nhưng với năng lực của một Alpha đỉnh cấp, điều đó vẫn vượt ngoài sức chịu đựng của Omega.

***

Đến ba giờ sáng, Thẩm Vũ Thành bị gọi đến, mặt mày nhăn nhó như muốn chửi thề:

"Cậu là đồ súc sinh à? Làm đến giờ này!"

Cố Ngôn lạnh lùng nói gọn:

"Bớt nói nhảm, hai căn biệt thự ở Lam Vực."

Thẩm Vũ Thành lập tức tỉnh táo, tinh thần phấn chấn. Lam Vực là khu biệt thự không phải cứ có tiền là mua được, hắn đã nhờ quan hệ rất lâu nhưng vẫn chưa xong. Giờ nghe vậy, hắn cười tít mắt:

"Được thôi! Nhưng tôi phải kiểm tra trước, cậu thu lại pheromone của mình đi. Tôi là bác sĩ."

Dù hiểu lý lẽ, nhưng sự chiếm hữu của Cố Ngôn mạnh đến mức đáng sợ. Khi thấy Thẩm Vũ Thành chạm vào Tô Đường, anh chỉ muốn móc mắt hắn ra. Là một Alpha, Thẩm Vũ Thành dễ dàng cảm nhận được khí thế áp bức này. Alpha với Alpha vốn đã bài xích nhau, nên hắn đành nhanh chóng đắp kín chăn cho Tô Đường.

Thẩm Vũ Thành lùi lại hai bước, khó nhọc thở:

"Không phải tôi nói cậu, nhưng nếu thế này, sau này Tô Đường bệnh cậu định không cho cậu ấy gặp bác sĩ luôn à? Tôi có đạo đức nghề nghiệp, được chưa?"

Cố Ngôn nhíu mày, giọng lạnh lùng: Vào trọng điểm.

Thẩm Vũ Thành rùng mình, không dám đùa nữa:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!