Tô Đường đã hai ngày không được ăn cơm. Cậu vừa bị sa thải, số tiền anh trai để lại cũng bị lừa sạch. Là một Omega trắng trẻo, mềm mại, Tô Đường đẹp đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể khiến Alpha rơi vào trạng thái động d*c thụ động.
Trước khi kết hôn, anh trai cậu từng dặn dò: con trai ở ngoài phải biết tự bảo vệ mình, đừng ăn mặc quá bắt mắt. Vì thế, hiện tại cậu khoác lên mình những bộ đồ cũ kĩ, lôi thôi. Thêm vào đó, vì không có gì bỏ bụng, cậu gầy rộc, mặt mũi xanh xao, vàng vọt, còn cố tình bôi thêm mấy vết bẩn lên mặt.
Không phải Tô Đường không muốn đi làm để tự nuôi sống bản thân, mà là vì Omega trời sinh thể chất yếu ớt. Cậu lại không thuộc kiểu người có ý chí vươn lên.
Từ nhỏ đã được anh trai cưng chiều, bảo bọc, việc nặng nhọc như khuân gạch ngoài công trường thì không làm nổi, còn công việc văn phòng thì đầu óc chậm chạp, thường xuyên bị người khác lợi dụng, tính toán. Không chỉ chẳng kiếm được đồng nào, mà còn phải đền bù thiệt hại cho công ty.
Vài lần như vậy, cậu đâm ra sợ hãi.
Trong tài khoản, số tiền ít ỏi còn lại là 22 nghìn – toàn bộ tài sản của cậu. Con số này như đang chế nhạo cậu trong câm lặng. Chiều nay, căn phòng thuê sẽ bị chủ nhà lấy lại.
Đúng lúc cậu sắp tuyệt vọng, ánh mắt lướt qua tờ báo kê chân bàn.
"Thiếu gia tập đoàn Cố thị – Cố Ngôn, 18 tuổi, phát triển dự án mới, mang về lợi nhuận 99 tỷ!"
Tin tức này chiếm trọn trang bìa của Thời báo Tài chính.
Cố thị! Gia tộc giàu nhất Nam Thành!
Tô Đường đột nhiên có quyết định, cậu phải làm một vụ lớn.
Cậu kéo va li hành lý rời khỏi căn phòng thuê, giấu đồ đạc trên ngọn đồi phía sau, sau đó bắt đầu chuẩn bị cho lần đầu tiên – cũng là lần cuối cùng trong đời – thực hiện một vụ bắt cóc. Con người cậu không tham lam, chỉ cần thành công lần này là sẽ không bao giờ làm việc phạm pháp nữa.
Nghiến răng mua một cái bánh mì khô với một cây xúc xích ăn tạm, trong tay giờ chỉ còn 2 nghìn.
Không có tiền đi xe, cậu đội nắng lớn cuốc bộ ba tiếng đồng hồ để tới tập đoàn Cố thị. Lúc đến nơi, mồ hôi đã ướt đẫm cả người, hai má đỏ gay, thở không ra hơi, giống hệt một chú cún nhỏ lè lưỡi, dòng mồ hôi từ hai bên thái dương chảy dài, làm bẩn chiếc áo T
-shirt trắng cuối cùng còn sạch.
Nhưng cậu không kịp nghỉ ngơi. Đúng lúc ấy, Cố Ngôn từ tòa nhà lớn bước ra. Người đàn ông vóc dáng cao ráo, đôi giày da vân cá sấu đen sáng bóng dưới ánh mặt trời.
Đây là ông trời đang phù hộ cậu sao?
Cố Ngôn không có bất kỳ vệ sĩ nào đi cùng, chỉ cầm điện thoại, hàng lông mày hơi chau lại.
Tô Đường lập tức lao tới, định khống chế anh. Nhưng mới chạy được nửa đường thì vấp ngã, cả người bổ nhào vào ngực Cố Ngôn. Đối diện với ánh mắt chán ghét của anh, cậu sợ hãi run lên.
Không được hoảng!
Cậu cố lấy lại bình tĩnh, rút con dao gọt hoa quả đã chuẩn bị sẵn, chĩa vào eo người đàn ông:
"Xin lỗi vì đụng vào anh. Tôi muốn bắt cóc, mời anh đi với tôi một chuyến. Đừng gọi cứu viện, nếu không hậu quả anh tự gánh."
Người đàn ông có ngũ quan sâu hút, từng đường nét như điêu khắc, vẻ ngoài toát lên khí thế bức người. Nhưng rất nhanh, anh nở một nụ cười rạng rỡ, gương mặt đẹp trai có vài phần khác với bức ảnh trên báo. Dù vẫn có thể nhận ra là cùng một người, nhưng khí chất đã hoàn toàn thay đổi.
Tô Đường lắp bắp hỏi:
"Anh là Cố Ngôn, thiếu gia tập đoàn Cố thị, đúng không?"
Thiếu gia? Đã lâu không ai gọi anh như thế. Từ khi đảm nhận vị trí gia chủ, tất cả đều cung kính gọi anh là Tổng giám đốc Cố. Vậy nên đây là đâu ra một tên bắt cóc nghiệp dư, lại còn là một Omega cầm dao không vững?
Cố Ngôn đỡ cậu đứng dậy, thản nhiên trả lời: Là tôi.
"Vậy được rồi. Tôi bắt anh, mau đi với tôi." Tô Đường nắm lấy tay anh, giống như trẻ con dắt người lớn qua đường, tay còn lại cầm dao, chỉ khẽ tì lên người anh, cổ tay run run, sợ làm anh bị thương. Chưa được bao lâu đã mỏi tay đến muốn khóc.
Làm kẻ bắt cóc cũng mệt mỏi quá chừng, hoàn toàn không dễ hơn việc đi làm bốc vác chút nào, nhưng cậu không thể từ bỏ.
Cố Ngôn liếc mắt ra hiệu cho trợ lý đứng phía sau, ngoan ngoãn đi theo cậu nhóc bắt cóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!