Chương 29: Hương tiêu

(Hương tiêu: Bỏ mình, hay còn gọi là chết đó:3)

Edit & beta: Hoa Tuyết

Nhìn thấy Lục Châu cũng không thèm cầu xin chủ tử, thật sự xoay người bỏ đi, Bạch Hạ bị dọa đến hai chân mềm nhũn, nếu chủ tử trách phạt Lục Châu hoặc biếm nàng ta đến ngoại viện làm việc nặng còn đỡ hơn là đuổi nàng ta ra khỏi quận vương phủ.

Hôm nay Lục Châu bước ra khỏi quận vương phủ, chỉ sợ ngày mai nàng ta đã trở thành một cỗ thi thể ở bãi tha ma rồi.

Quận vương phi, Bạch Hạ quỳ xuống lần nữa, muốn cầu tình nhưng không biết nói gì cho phải. Xin chủ tử cho Lục Châu một đường sống? Nhưng chủ tử không đánh không mắng, thậm chí không trực tiếp ném Lục Châu ra cửa.

Xin chủ tử cho Lục Châu ở lại, nhưng có nữ chủ nhân nào có thể tha thứ cho một nha hoàn thương nhớ nam chủ nhân?

Khóe môi nàng run rẩy, một lúc lâu sau mới nói: Chủ tử nhân từ.

Hoa Tịch Uyển trầm ngâm nhìn nàng, một lúc sau mới thu hồi tầm mắt, nói:

"Nếu các người có thích ai, nhớ nói cho ta biết một tiếng, chúng ta tốt xấu gì cũng là chủ tớ một thời gian, ta sẽ không để cho các ngươi chịu ủy khuất khi xuất giá đâu."

"Chủ tử, bọn nô tỳ tuyệt đối không hai lòng, nếu vi phạm lời này, sẽ chịu..." Tử Sam Bạch Hạ Hồng Anh đã sớm sợ hãi đến mức mềm nhũn hai chân, hận không thể lập tức thổ lộ lòng thành, chỉ cần chủ tử có thể tin tưởng các nàng là được.

Được rồi, Tầm mắt Hoa Tịch Uyển lướt qua bọn họ, rơi xuống đình viện ngập tràn ánh nắng,

"Tất cả đứng lên đi làm việc của mình của mình đi."

Nói xong, nàng chỉ về phía nha hoàn nhị đẳng đã tố giác hành vi của Lục Châu,

"Từ hôm nay trở đi, ngươi thay thế vị trí của Lục Châu, tên cũng đổi lại, gọi là Tranh Thu đi."

"Nô tỳ tạ ơn quận vương phi ban tên," Tuy rằng trong lòng Tranh Thu vô cùng vui mừng, nhưng vẫn bước lên hành lễ theo đúng quy củ không chút sai sót. Sau khi nàng hành lễ với Hoa Tịch Uyển xong, thì quay sang làm một lễ vạn phúc với ba người Bạch Hạ, rồi yên lặng thối lui đến một bên.

Hoa Tịch Uyển mặc kệ mấy người các nàng làm gì, lập tức dựa người vào nhuyễn tháp, nhắm mắt dưỡng thần.

"Xí! Đồ thối tha không có mắt, tiền viện là nơi ngươi có thể đến sao, nhanh cút ngay, đừng làm bẩn mắt đại gia bọn ta," Một ma ma thô sử chỉ vào con quạ đang kêu trên cây, chửi ầm lên, hai bà tử bên cạnh bà cũng chửi hùa theo.

Lục Châu ôm bọc hành lý, nghe thấy mấy lời chỉ cây dâu mà mắng cây hòe này, vừa ủy khuất lại vừa khổ sở, ngẩng đầu nhìn con quạ trên cây, không hiểu sao trong lòng dâng lên một nỗi bi thương.

Nàng đã hầu hạ chủ tử nhiều năm như vậy, cho dù không có công cũng có khổ, vậy mà giờ lại rơi vào kết cục thế này. Một nữ nhân lòng dạ lạnh lùng vô tình như thế, ở bên cạnh quận vương gia chẳng phải là làm hại quận vương gia sao?

Đột nhiên nàng nhìn thấy xa xa trên hành lang xuất hiện một đoàn người, đi đầu là một nam nhân áo trắng, quạt lông mũ ngọc, không phải quận vương gia thì là ai.

Đáy lòng nàng bỗng dâng lên một dũng khí chưa từng có, liền chạy về phía đó.

Quận vương...

Nàng còn chưa nói hết câu đã bị một người bịt miệng, sau đó lại có một người ấn đầu nàng xuống mặt đất, cảm thấy trong mũi đầy mùi đất cát, nàng hoảng loạn muốn quay đầu nhìn lại xem là ai dám bắt mình, kết quả bị người nọ ấn mạnh mặt xuống mặt đất, khiến trong mũi miệng đều đầy đất cát.

"Tiện tì không biết xấu hổ, ở trong quận vương phủ mà dám chạy loạn gọi bậy, cũng không chịu soi gương xem mình là ai, dám nảy sinh tâm tư bất chính, ngươi nghĩ mình còn là nha hoàn hầu hạ bên người quận vương phi sao?"

Một bà tử khỏe mạnh nắm tóc, tát lên mặt nàng bóp bóp hai cái,

"Quận vương phủ của chúng ta không có người không biết xấu hổ như vậy, mau xéo đi!"

Mấy bà tử xem náo nhiệt bên cạnh nghe vậy tiến lên lôi Lục Châu ra ngoài, cũng không biết là cố ý hay vô tình, bọc hành lý của nàng bị kẻ khác mạnh mẽ kéo ra, quần áo trang sức và bạc bên trong rơi ra tán loạn.

Lục Châu muốn khom xuống nhặt lại, kết quả bàn tay vừa đưa xuống đã bị một bà tử giẫm lên, còn một cái bà tử trực tiếp kéo quần áo nàng ra.

"Đã phản bội chủ tử còn muốn mang theo đồ vật chủ tử ban thưởng đi, chúng ta là những bà tử lỗ mãng không có học, không biết chữ, nhưng cũng biết cái gì gọi là trung thành," Bà tử này lôi nàng ra ngoài hùng hổ nói,

"Ngươi dám làm như thế, bất quá cũng là ỷ quận vương phi tính tình ôn hòa thôi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!