Chương 2: Tình thân

Nhắc tới chuyện Hoa Tịch Uyển xuất giá, nữ quyến trong phòng mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, nhưng trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.

Tuy rằng trong lòng Diêu thị không thoải mái, nhưng vẫn cười tươi nói:

"Lão phu nhân, ngài luyến tiếc tam cô nương là chuyện thường tình, nhưng có thể gả cho Hiển quận vương là phúc khí của tam cô nương nhà chúng ta, không biết có bao nhiêu người trong kinh thành còn hâm mộ Hoa gia chúng ta đấy."

Mấy ngày nay, bà cố ý sai người ra ngoài hỏi thăm tin tức, biết bên ngoài cũng đồn nhiều việc khó nghe. Nghĩ đến mấy lời đồn linh tinh như

"hoa tươi cắm lên bãi phân trâu" Diêu thị đã thấy sảng khoái, bộ dạng đẹp thì sao, là tiểu thư hầu phủ thì thế nào, ở trong mắt người khác cũng chỉ là một cô gái xấu xí, làm mất thể diện Hiển quận vương mà thôi.

Lão phu nhân nghe như vậy không mấy vui vẻ, năm đó bởi vì nhà mẹ đẻ bà không quá hiển hách, mới phải gả cho lão hầu gia làm vợ kế, người khác đều nói bà có phúc khí, nhưng thực tế ra sao chỉ có trong lòng bà hiểu rõ.

Trong lòng không thoải mái, nhưng Diêu thị là vợ con mình, lão phu nhân cũng không muốn làm nàng ta mất mặt trước mọi người, chỉ cười nhạt nói:

"Ngày sau vợ chồng hòa thuận, đó mới là phúc khí lớn nhất."

Diêu thị nghe vậy mới nhận ra lời vừa nói không thích hợp, nên không mở miệng nữa.

Còn người đang bị bàn tán – Hoa Tịch Uyển, từ đầu đến cuối đều trầm mặc cầm ly sữa hạnh nhân uống, trong mắt người khác hiển nhiên là dáng vẻ thẹn thùng ít nói, nhưng Lô thị biết nàng là lười nói chuyện, xem tốc độ uống của nàng, chắc bởi vì dậy trễ, còn chưa dùng điểm tâm.

Lô thị tự nhiên đẩy đĩa điểm tâm của mình đến trước mặt Hoa Tịch Uyển, vừa chống tay nói với lão phu nhân:

"Lão phu nhân ngài nói đúng, làm trưởng bối không phải chỉ mong hậu bối sống tốt hay sao?"

Quận vương thân vương cái gì, có ích lợi gì, còn không bằng một nam nhân toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nữ nhi của nàng. Mặc dù hầu phủ bọn họ không phải giàu nhất kinh thành, nhưng cũng không cần dùng hạnh phúc cả đời của nữ nhi để đổi lấy vinh quang.

Lão phu nhân gật gật đầu, cùng vãn bối nói chuyện chốc lát rồi đề nghị mẹ con Lô thị ở lại dùng cơm trưa, nhưng khi Lô thị uyển chuyển từ chối bà cũng không kiên trì giữ lại, mọi người khách khí vài câu, Lô thị liền mang theo Hoa Tịch Uyển rời quý phủ Hoa tam gia.

Mùa xuân là thời điểm nam nữ ở kinh thành dạo chơi, cho nên trên đường lớn lúc này có không ít người mặc cẩm y hoa phục. Đang đi nửa đường thì cỗ kiệu dừng lại, Hoa Tịch Uyển biết là do gặp phải người có thân phận.

Kiếp trước khi nàng đóng phim, có diễn một bộ phim nội dung là hai nhân vật có thân phận gia thế ngang nhau, chỉ vì chuyện cỗ kiệu nhà ai đi trước mà cãi nhau ồn ào.

Sống ở đây rồi nàng mới biết được, bình thường dưới tình huống này, song phương đều vô cùng khách khí, sau khi khiêm nhượng vài lần mới quyết định ai đi trước. Cho dù một bên thân phận cao quý, cũng không tỏ thái độ vênh váo tự đắc. Nếu là người có thân phận, sẽ để cho hạ nhân bên người đến cảm ơn.

Người đứng vững ở kinh thành này, phần lớn đều trải qua sóng mưa gió, làm việc hết sức cẩn thận, không muốn vì một chút việc nhỏ ảnh hưởng thanh danh gia tộc.

Không lâu sau, Hoa Tịch Uyển chợt nghe âm thanh của một phụ nhân bên ngoài kiệu truyền tới:

"Đa tạ Nghĩa An hầu phu nhân, công chúa đang muốn về phủ gấp, phu nhân khách khí như thế, công chúa tạ đại nghĩa của phu nhân."

"Mama khách khí, công chúa thân thể vàng ngọc, lại có chuyện quan trọng, thần phụ nhường đường một chút làm sao nói là đại nghĩa."

Âm thanh Lô thị không cao không thấp, nhưng đủ để cho ma ma nghe rõ lời nói của nàng, Mời ma ma.

Vị phụ nhân lại nói tạ ơn, một lúc lâu sau, Hoa Tịch Uyển nghe tiếng xe ngựa đi qua, nàng nhẹ vén bức màn sa, nhìn thấy hoa văn hình phượng trên xe, vách xe còn có hai chữ Thụy Hòa.

Thì ra là xe ngựa của Thụy Hòa công chúa, Hoa Tịch Uyển buông màn lụa mỏng ở cửa sổ xuống, tiếp tục dựa vào tấm đệm mềm sau lưng nghĩ ngơi.

Dưới gối của đương kim thánh thượng con nối dõi đơn bạc, tuy rằng nữ nhân hậu cung không ít, nhưng đến nay cũng chỉ có một nam một nữ, vừa mới đi ngang qua chính là con gái duy nhất của ông, Thụy Hòa công chúa. Tuy rằng đã xuất giá, nhưng vẫn được hoàng đế vô cùng yêu thương.

Khi mẹ con hai người trở lại hầu phủ, Nghĩa An hầu đã ở trong phủ, chờ mẹ con hai người vào cửa, Hoa Hòa Thịnh nói ngay:

"Hôm nay thánh thượng lại hạ chỉ đem hôn kỳ của nữ nhi cử hành trước thời hạn."

Cái gì? Sắc mặt Lô thị có chút khó coi, nhìn nữ nhi bên cạnh mình, bà xua tay cho hạ nhân trong phòng lui ra ngoài,

"Lúc trước khi tứ hôn không phải nói là đợi đến mùa thu mới thành hôn sao?"

Đuôi lông mày Hoa Tịch Uyển hơi nhíu lại, sau khi đỡ Lô thị ngồi xuống mới mở miệng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!