Cố Đình Chi suốt ngày không ở nhà, lần nào quản gia cũng bảo với Lâm Uyển Đình rằng anh ta có tiệc xã giao hoặc đi công tác.
Những cái cớ này, ngay cả chó cũng không tin.
Vì mỗi lần về nhà, quần áo trên người anh ta đều khác lúc rời đi, cổ áo phía sau luôn dính dấu son.
Lâm Uyển Đình cầm áo sơ mi của anh ta, đứng ngẩn ra.
Cố Đình Chi coi như không thấy, chỉ nhàn nhạt nói:
"Giúp tôi thu dọn một chút."
Buổi tối, anh ta cũng tránh chạm mặt Lâm Uyển Đình, lấy cớ phải trao đổi công việc với đồng nghiệp, ra vườn gọi điện thoại cả buổi.
Anh ta cố ý hạ giọng, vừa nói vừa cười.
Lâm Uyển Đình đứng bên cửa sổ, nhìn bóng lưng anh ta, đau đớn đến nỗi nước mắt ngập tràn.
[Đến giả vờ cũng lười luôn rồi, cái đồ đàn ông cặn bã!]
[Nữ chính à, chồng cô lại đang yêu đương đấy.]
Tôi ngáp dài, mí mắt sắp díp lại vì buồn ngủ.
Người đàn ông này cũng quá dồi dào tinh lực đi!
Hết quấn quýt với tiểu tam lại thức đêm tám chuyện điện thoại, cái kiểu tổng tài này đúng là nghịch thiên quá mức.
Đến 12 giờ khuya, Cố Đình Chi đang nói chuyện thì đột nhiên bật dậy khỏi ghế, lông mày nhíu chặt, sau đó quay về phòng.
Vừa vào, anh ta liền thấy Lâm Uyển Đình ngồi lặng lẽ bên mép giường.
Anh ta sững lại một giây, rồi nói:
"Dự án bên Mỹ gặp trục trặc, tôi phải về họp khẩn."
Giọng điệu qua loa:
"Anh đi đây, em ngủ trước đi."
Lâm Uyển Đình vỡ òa: Cút!
Nói rồi, cô ấy vùi mặt vào gối mềm, khóc nức nở.
Cố Đình Chi lạnh lùng liếc tôi một cái, ánh mắt như trách tôi – cái bùa may mắn này – không làm tròn trách nhiệm.
Anh ta đi rồi, tôi cứng ngắc tiến đến bên cạnh Lâm Uyển Đình, cẩn thận hỏi:
"Cô có đói không? Tôi xuống bếp nấu mì nhé?"
Cô ấy không trả lời, chỉ liên tục khóc nấc, giọng run rẩy:
"Tại sao anh ấy lại tổn thương tôi như vậy…"
"Nếu đã diễn, sao không chịu diễn tròn vai hơn một chút… Lừa tôi cả đời cũng được mà… Sao lại để tôi biết chứ…"
Vịt Bay Lạc Bầy
Tôi vỗ vai cô ấy:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!