Ngày phẫu thuật, tôi đi cùng Lâm Uyển Đình đến bệnh viện.
Cố Đình Chi nói đây là bệnh viện tư nhân của Mỹ tại K thị, có công nghệ y tế tiên tiến nhất, chỉ tiếp nhận số ít bệnh nhân thuộc tầng lớp thượng lưu.
Lần hiếm hoi giọng anh ta trở nên dịu dàng:
"Uyển Đình, đừng lo, em sẽ nhanh chóng hồi phục. Sau này, anh sẽ luôn ở bên em."
Khi làm thủ tục nhập viện, tôi giữ c.h.ặ. t t.a. y cô ấy, ngăn không cho ký tên:
"Lâm tiểu thư, đừng ngốc! Hãy suy nghĩ lại!"
Ngón tay Lâm Uyển Đình lạnh buốt, ánh mắt trống rỗng, nước mắt lặng lẽ lăn xuống.
Cố Đình Chi trừng tôi: Buông tay.
Tôi càng siết chặt hơn.
Trình Sơ Tuyết đứng bên cạnh, ánh mắt lóe lên một tia đắc ý, rồi đột nhiên ôm bụng, tỏ vẻ yếu ớt đáng thương:
"Đình ca, em khó chịu quá…"
Cố Đình Chi lập tức căng thẳng:
"Cô ấy không thể chờ thêm được nữa!"
Bác sĩ phẫu thuật cũng thúc giục.
Đúng lúc này, mấy cảnh sát bất ngờ xuất hiện, lớn tiếng hỏi:
"Có người báo án bệnh viện buôn bán nội tạng, ai?"
Trong khoảng khắc hỗn loạn, Lâm Uyển Đình run rẩy hít sâu, nước mắt vẫn chưa khô.
Cảnh sát nhanh chóng chú ý đến cô ấy.
Tôi liều một phen, giơ tay hét lên:
"Cảnh sát! Cứu mạng! Ở đây có người bị ép buộc hiến tạng!"
Sắc mặt Trình Sơ Tuyết và Cố Đình Chi lập tức thay đổi.
Tôi nhanh chóng mở túi của Lâm Uyển Đình, rút ra bản thỏa thuận hiến tạng, đưa cho cảnh sát.
Lâm Uyển Đình hoang mang lắc đầu:
"Không phải đâu, các anh hiểu lầm rồi… Tôi tự nguyện…"
"Tự nguyện cái gì chứ? Cô ấy bị ép buộc!"
Trình Sơ Tuyết cuống lên, lao đến giật lại tờ giấy:
"Đừng có nói bậy! Rõ ràng là cô ấy tự nguyện hiến cho tôi!"
Cảnh sát phản ứng nhanh, không để cô ta cướp được.
Tôi huýt sáo, cười nhạt:
"Không phải cô bệnh nặng sắp c.h.ế. t sao? Trông khỏe thế này cơ mà? Sao căng thẳng dữ vậy, có tật giật mình à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!