Cả đêm đó, ta cứ mơ mơ hồ hồ, lần đầu tiên không phải vì nhớ A tỷ mà trằn trọc.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy khối ngọc bội khắc tên hắn đặt bên gối, ta mới cảm thấy tất cả như một giấc mơ.
Giữa trưa ngày hôm đó, hắn đến nhà ta, ở trong thư phòng với phụ thân suốt nửa ngày.
Sau khi hắn đi, phụ thân gọi ta vào.
Mẫu thân và phụ thân ngồi trên ghế, sắc mặt không tốt cũng không xấu.
"Hoài vương nói muốn cưới con."
"Bảo Châu, con nói cho phụ thân nghe, con có thích hắn không?"
Phụ thân kéo tay ta, hỏi ta.
Con không biết.
Hồng Trần Vô Định
Ta không biết thích một người là cảm giác thế nào.
Dù sao trước giờ ta chưa từng thích ai.
"Phụ thân thấy hắn cũng thật lòng, chi bằng con thử ở bên hắn một thời gian. Nếu sau này vẫn không thích, vậy thì thôi."
Từ đó, hắn thường xuyên đến tìm ta.
Cùng cưỡi ngựa, đi dạo phố, hoặc chỉ đơn giản là nhìn hắn múa thương.
Ngày tháng bỗng trôi qua rất nhanh.
Chỉ là, ba ca ca ta không ai cho hắn sắc mặt tốt.
Nhị ca và Tam ca bận chuẩn bị khoa cử, thỉnh thoảng cản đường hắn, lấy cớ không cho hắn vào nhà.
Đại ca thì chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, rầm một tiếng đóng cửa lại, còn nuôi thêm mấy con ch. ó dữ đặt khắp tường viện.
Phụ thân lại sai gia đinh dắt chó đi.
Ta ngồi xổm dưới mái hiên, cười tít mắt xem náo nhiệt.
Mặt Triệu Thập An đen kịt, từ đó đen đến hết năm.
Tháng Hai, Nhị ca và Tam ca tham gia khoa cử.
Nhị ca đỗ Thám hoa, nhà mở tiệc mừng, các ca ca tuy vẫn mặt lạnh, nhưng lần đầu tiên mở cửa cho hắn vào.
Hắn nhân lúc có hơi men, liền cầu hôn.
Kết quả, lại bị đuổi ra ngoài.
Phụ thân hỏi ta có thích hắn không.
Ta chợt nhớ tới lời A tỷ đã nói:
"Ở bên chàng, mỗi ngày đều bình thường như bao ngày khác. Nhưng vì có chàng, nên những ngày ấy trở nên đặc biệt hơn hẳn."
"Phụ thân, con nghĩ con thích chàng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!