1
Người ngoài đều nói ta si ngốc, chỉ có A tỷ chưa từng chê bai ta.
A tỷ ngày thường nói với ta nhiều nhất rằng:
"Bảo Châu của chúng ta thật xinh đẹp."
"Bảo Châu của chúng ta thật thông minh."
"Bảo Châu của chúng ta chính là cô nương tốt nhất thiên hạ."
Nhưng A tỷ lại không biết rằng, nàng mới là cô nương tốt nhất thiên hạ.
Từ xuân sang đông, nàng luôn che chở ta, chưa từng than mệt mỏi một câu.
Những năm tháng phụ thân, mẫu thân cùng các ca ca chẳng thể bảo hộ ta, nàng đã cẩn thận từng li từng tí mà giữ ta trong vòng tay mình.
Nàng thường nói:
"Bảo Châu à! Muội xem, ngày sau luôn có hy vọng."
Ta chẳng rõ mình nên mong chờ điều gì, nhưng A tỷ mong gì, ta liền cùng nàng mong điều đó.
Mong chờ mãi, cuối cùng phụ thân, mẫu thân cùng các ca ca đều bình an trở về. Ta được đưa vào đại viện, trở thành muội muội của Ôn thượng thư.
Từ đó, ta muốn ăn gì có nấy, muốn mặc gì thì mặc cái ấy, muốn đeo gì thì đeo cái ấy.
Rõ ràng những ngày sau đã tốt đẹp, vậy mà ta lại không còn A tỷ của ta nữa.
Nàng nói muốn quay về quê nhà, gả cho Gâu Gâu ở đầu thôn. Đợi khi thành thân xong, nàng sẽ quay lại Biện Kinh, đón ta về, để ta cùng nàng mãi mãi bên nhau.
Nhưng A tỷ không thấy đâu nữa.
Nàng không gả cho Gâu Gâu trong thôn, cũng không quay về tiệm của chúng ta ở Biện Kinh.
Nàng không cần ta nữa. A tỷ của ta đã đánh mất ta rồi.
Đại ca phái người đi tìm, họ trở về nói rằng chẳng thấy bóng dáng A tỷ đâu.
Mẫu thân khóc đến đứt từng hơi thở, miệng lẩm bẩm trách nàng là nghiệt chướng, là muốn làm bà đau lòng đến c.h.ế. t mới cam tâm.
Phụ thân ngồi dưới hiên nhà, suốt một ngày không ăn, không uống, cũng chẳng nói một lời.
Nhị ca cùng Tam ca nhíu c.h.ặ. t c.h.â. n mày, chỉ có thể thở dài.
Ta níu lấy Đại ca, hỏi A tỷ ta đi đâu rồi? Nàng thật sự không cần ta nữa ư?
Đại ca vốn lạnh lùng ít nói, thế mà hôm đó lại xoa đầu ta, nhẹ giọng nói:
"Người nàng ấy thương yêu nhất chính là muội, sao có thể không cần muội? Nàng ấy nhất định sẽ trở về."
Nói rồi, khóe môi huynh ấy còn mang theo một nụ cười.
Đại ca ta là người rất lợi hại, ta tin lời huynh ấy.
Từ nhỏ, ta không thích khóc. Nghe nói người mắc chứng ngốc nghếch đều vậy cả.
Nhưng A tỷ rời đi rồi, ta để lại món bánh hoa đào nàng thích nhất trong tủ, vậy mà bánh đã mốc meo, nàng cũng chẳng quay về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!