Chương 9: (Vô Đề)

Trở lại trong phòng, Tiểu Bảo thắp sáng ngọn đèn. Minh nguyệt đã dời xuống núi, tất cả mọi người đang trong cơn say ngủ. Dụi dụi mắt, đánh hai cái ngáp, Tiểu Bảo tha thân mình mỏi mệt xuất ra sa oa, gạo và rau cậu mua hôm nay. Mở cửa đến sân, đánh nước giếng rửa sạch oa, vo gạo rồi lại rửa sạch rau.

Đem sa oa đặt ở trên bếp, bỏ thêm nước, thêm gạo, Tiểu Bảo ngồi ở bên bếp lò nhỏ đầu cúi từng chút từng chút, ngủ gật.

Trong lòng có vướng bận nên Tiểu Bảo không có ngủ say, khi cậu đánh ngáp mở to mắt, hương khí của cháo đã bay tới . Dùng thìa khuấy khuấy, đem hai quả trứng hôm nay sư nương cho cậu lột vỏ bỏ vào trong nồi, dùng chiếc đũa xới vụn , lại vươn tay ngắt rau xanh bỏ vào.

Ngửi thấy hương khí kia, bụng Tiểu Bảo kêu lên rột rột. Xoa xoa bụng, Tiểu Bảo dùng chiếc đũa dính một chút nếm thử, ngô, không có hương vị, không biết Quỷ ca ca thích ăn hay không ni. A! Có!

Dùng bố bao nhấc xuống sa oa để qua một bên, thổi thổi bàn tay bị bỏng đến, Tiểu Bảo khập khiễng chạy nhanh về phòng. Dưới bàn có một hũ dưa muối đại thẩm chuyên làm cho cậu. Mở ra hũ dưa muối, Tiểu Bảo nở nụ cười, thơm quá a, không có bị hư!

Đại thẩm rất thương cậu, chờ hũ dưa muối này ăn xong rồi, cậu lại cùng đại thẩm xin một hũ.

Đi đứng không tiện, oa lại thực nóng. Tiểu Bảo ngay tại bếp lò một hơi một hơi thổi, thẳng đến oa không còn phỏng tay như vậy nữa, Tiểu Bảo đậy nắp, dùng chính y phục cũ của mình bao sa oa lại, tiếp đó túm bốn góc buộc chặt, thật cẩn thận trở về phòng đóng cửa lại.

Cố gắng bảo trì cân bằng không cho sa oa ngã, Tiểu Bảo gian nan ở trong mật đạo nhỏ hẹp bò sát. Chờ Tiểu Bảo đi đến cửa mật đạo thì đã thở hồng hộc, ra một thân mồ hôi.

Đẩy ra tấm ván gỗ, nhìn thấy đầu ngón tay ca ca cử động, lúm đồng tiền nơi khóe miệng Tiểu Bảo xuất hiện, Quỷ ca ca mỗi lần đều biết là cậu a.

Quá mệt mỏi , Tiểu Bảo đi không nhanh, chậm rãi na đến trước mặt Quỷ ca ca, đem sa oa nhẹ nhàng buông, Tiểu Bảo ngồi lại nguyên vị. Thời gian đã qua giờ dần (3h-5h sáng), tiếp qua nửa canh giờ Tiểu Bảo nên đi dược quán . Làm cho ca ca gối lên trên đùi mình, Tiểu Bảo mở ra y phục, mở lên nắp sa oa.

Trong oa có lục, bạch , thâm hạt sắc (nâu) trông rất đẹp mắt. Tiểu bối nháy mắt liền tỉnh, chi chi chi kêu liên tục. Tiểu Bảo sờ sờ nó, làm cho nó không cần tranh với Quỷ ca ca, tiểu Bối vẻ mặt ủy khuất.

Tiểu Bảo từ trong oa gắp ra một khối trứng gà lớn, thổi nguội, lấy tay đưa cho tiểu Bối, tiểu Bối ăn xong sẽ không kêu.

Trấn an xong tiểu Bối, Tiểu Bảo sờ sờ tóc Quỷ ca ca: Ca ca, tỉnh?

Ngón tay Nhiếp Chính giật giật, hắn ngửi thấy hương vị trứng gà, hương vị đã bao lâu a.

Tiểu Bảo một tay nâng lên đầu Quỷ ca ca, nhỏ giọng nói:

"Ta ban ngày, phải đi, dược quán. Ca ca, ăn cháo, bằng không ban ngày, sẽ đói."

Hầu kết Nhiếp Chính giật giật, hé miệng.

Tiểu Bảo múc một muỗng cháo, xác định không nóng mới uy đến bên miệng Quỷ ca ca, nhưng tiếp theo cậu lại sửng sốt. Quỷ ca ca thế nhưng né đầu qua! Tiểu Bảo hốt hoảng, Quỷ ca ca không thích ăn cháo sao? Sau đó cậu nhìn thấy đầu ngón tay Quỷ ca ca viết chữ trên mặt đất.

Khi cậu ý thức được Quỷ ca ca viết cái gì, mũi Tiểu Bảo chua xót.

Ngươi ăn ── nghe được bụng Tiểu Bảo kêu, Nhiếp Chính mân nhanh miệng.

Tiểu Bảo nhẫn không cho nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói:

"Ca ca, ăn. Dược quán, sư phó sư nương, có ăn ."

Nhiếp Chính vẫn là quay đầu đi, không ăn.

Khóe miệng Tiểu Bảo xuất hiện lúm đồng tiền, cậu ăn thìa cháo kia, cố ý phát ra tiếng nuốt rõ ràng, sau đó rất nhanh múc một muỗng thổi nguội uy đến bên miệng Quỷ ca ca: Cùng nhau ăn.

Nhiếp Chính há mồm .

Nước mắt Tiểu Bảo thiếu chút nữa rơi giọt trên thìa. Phát ra một thanh âm nhấm nuốt làm cho Quỷ ca ca nghĩ rằng mình đang ăn, Tiểu Bảo vui vẻ uy Quỷ ca ca ăn cháo, uy Quỷ ca ca ăn trứng gà. Quỷ ca ca, cũng rất thương cậu a.

Uy xong cháo, đem mấy thứ thu hồi, Tiểu Bảo lại chiếu cố Quỷ ca ca uống nước, uống dược, đi vệ sinh, lúc này mới lưu luyến không rời mà ly khai. Đêm nay cậu không thể bồi Quỷ ca ca , ông trời, ngươi nhất định đừng cho Diêm La vương hoặc là Ách Ba Đà đến khi dễ Quỷ ca ca.

Trong lòng một lần lại một lần cầu nguyện, Tiểu Bảo mang tiểu Bối ly khai hình phòng.

Sau khi cậu đi, đầu Nhiếp Chính giật giật, mi tâm hơi hơi nhíu, lại rất nhanh giãn ra. Hắn không biết mình có thể tin tưởng hài tử không hiểu từ đâu xuất hiện này hay không. Nhiếp gia đao, hắn tuyệt đối sẽ không giao cho Lâm Thịnh Chi, tuyệt đối sẽ không!

Trong thư phòng Lâm Thịnh Chi, một người tà tà nằm ở trên nhuyễn tháp dành riêng cho Lâm Thịnh Chi, miệng lười nhác nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!