Chương 37: (Vô Đề)

Một tay chống đỡ thân cây, Tiểu Bảo cố gắng kiễng mũi chân hướng dưới triền núi mà nhìn, nhìn hơn nửa ngày, vẫn là giống như mỗi một ngày trước đó, cậu thất vọng hạ xuống chân, Mỹ nhân ca ca hôm nay cũng không trở lại.

Nửa năm, Tiểu Bảo mỗi ngày đều ở trong này nhìn ra xa, hy vọng Mỹ nhân ca ca có một ngày có thể trở về.

Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Tiểu Bảo lập tức xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng được thay bằng tươi cười.

Người mở cửa vừa thấy cậu đứng ở nơi đó, trong lòng biết nó đang làm cái gì, cái gì cũng đều không hỏi, mà là hỏi:

"A bảo, sư huynh ngươi đâu?"

Tiểu Bảo đi đi qua, nhuyễn nhu nói:

"Đại ca ca, đi trồng rau." Đi đến trước mặt sư phó, giúp sư phó lấy qua hòm thuốc.

"A Bảo, ngươi hãy đi trước, sư phó còn phải quay lại lấy mấy bình dược."

Hảo.

Xách hòm thuốc cũng không nặng, Tiểu Bảo khập khiễng đi vào mộc ốc của Quỷ ca ca. Đến Phàm cốc đã bốn tháng , chiều cao của Tiểu Bảo vẫn không có gì biến hóa, thoáng có chút thịt, nhưng vẫn còn gầy đến khiến người đau lòng.

Chuyện làm Phàm Cốt lo lắng nhất là hắc ban trên mặt Tiểu Bảo đã lan qua hơn phân nửa khuôn mặt. Ngày đầu cùng mười lăm hàng tháng Tiểu Bảo cũng càng ngày càng đau, mười ngày trước Tiểu Bảo phát tác làm Phàm Cốt suýt nữa đã không quản nhiều, trước dừng cơn đau của Tiểu Bảo rồi nói sau, chính là cuối cùng xuất phát từ suy tính nào đó, hắn vẫn là nhẫn xuống.

Quỷ ca ca.

Đem hòm thuốc phóng tới trên ngăn tủ đầu giường, Tiểu Bảo bổ nhào vào trên người Quỷ ca ca. Nhiếp Chính khi nghe thấy tiếng bước chân độc hữu của Tiểu Bảo liền nở nụ cười.

Hắn theo thói quen đem mặt dán qua, một cái hôn mềm dừng ở trên mặt hắn, tiếp theo một đôi tay nhỏ bé đồng dạng mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve tứ chi của hắn, hỏi:

"Quỷ ca ca, đau không?"

"Không đau, một chút cũng không đau."

Trước sau như một trả lời.

Hai tháng trước gân cốt tứ chi Nhiếp Chính toàn bộ bị bẻ đoạn lại một lần nữa khôi phục gân mạch, may mắn y thuật Phàm Cốt cao siêu cùng với Tiểu Bảo và A Mao cẩn thận chiếu cố, tứ chi của hắn đã có thể sử lực , chính là còn chưa thể xuống giường đi lại.

Nhưng hắn có thể thoải mái mà đụng đến tay Tiểu Bảo, nắm lấy, giống như bây giờ.

Trên mắt vẫn đang quấn bạch bố, Nhiếp Chính đã được thượng dược cẩn thận sờ qua cổ tay cùng cánh tay Tiểu Bảo, sờ tiếp lên mặt nhóc, đau lòng nói:

"Còn gầy, thân mình còn đau?" Lần này Tiểu Bảo đau ước chừng hai ngày, làm hắn sợ hãi.

Không đau.

Lúm đồng tiền nơi khóe miệng Tiểu Bảo hãm sâu, tràn đầy chờ mong sờ lên mắt Quỷ ca ca, nghĩ xem Quỷ ca ca lúc nào mới có thể nhìn thấy a?

Đè lại tay Tiểu Bảo đang dán lên hai mắt của mình, Nhiếp Chính cười nói:

"Quỷ ca ca cũng thực mong chờ, mong muốn nhìn thấy bộ dáng Tiểu Bảo của chúng ta." Bàn tay nhỏ bé trong đại chưởng run rẩy, Nhiếp Chính nâng cánh tay đem người ôm vào trong lòng, cằm nhẹ cọ đầu Tiểu Bảo, hỏi:

"Xảy ra chuyện gì? Không muốn cho Quỷ ca ca nhìn thấy?"

Cổ họng Nhiếp Chính sau khi đi vào Phàm cốc một tháng liền trị khỏi, chỉ là Tiểu Bảo nói chuyện vẫn không thông thuận, dù sao cũng là tật từ trong bụng mẹ, Phàm Cốt cũng không có biện pháp.

Oa ở trong lòng Quỷ ca ca, Tiểu Bảo cúi đầu nói: Khó coi. Mặt của cậu đen hơn phân nửa, khó coi.

Nhiếp Chính nhẹ nhàng nở nụ cười, ở đỉnh đầu Tiểu Bảo ấn tiếp cái hôn, nói:

"Sao lại khó coi? Tiểu Bảo của Quỷ ca ca là hài tử dễ nhìn nhất trên đời."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!