Đầu Tiểu Bảo trống rỗng, sau khi trống rỗng đi qua, ý niệm đầu tiên trong đầu cậu là phải bảo hộ Quỷ ca ca. Mặc dù thập phần sợ hãi, sợ hãi đến chân đều nhuyễn, Tiểu Bảo vẫn là cố lấy dũng khí, lắp bắp nói:
"Xin, xin, xin, lỗi… Không, không có, ngân, bạc."
Bạc là lưu mua dược cho Quỷ ca ca, tuyệt đối không thể động.
"Ha ha, không có bạc?" Lão đại trong bốn người rút ra đại đao, hung thần ác sát nói,
"Tiểu kết ba (đứa cà lăm), không có bạc, liền đem mạng của ngươi lưu lại đi."
A! Thân mình Tiểu Bảo thoág chốc run run, chỉ thấy bốn người đã hướng cậu đi tới. Nghĩ đến Quỷ ca ca, cậu nhảy xuống xe ngựa, hoang mang rối loạn ở trên người sờ soạng, lấy ra một quả trứng nấu ngày hôm qua mà cậu không nỡ ăn, đưa ra ngoài: Cho, cho…
Ha ha ha, bốn người ngửa đầu cuồng tiếu, một người nói:
"Đại ca, tiểu kết ba này xem chúng ta là khất cái a, lấy một quả trứng gà liền muốn đuổi chúng ta ."
Trong mắt Lão đại hiện lên âm ngoan, hướng các huynh đệ ra ám hiệu, ba người liền hướng Tiểu Bảo đi nhanh tới.
Bảo, đi, đi!
Nhiếp Chính giãy dụa muốn đứng lên.
Chi chi chi! Tiểu Bối lẻn đến trên lưng Tiểu Bảo, hướng tới ba người kia rống giận, lông trên người nó đều dựng lên.
Vừa nghe bên trong xe có người, ba người cước bộ ngưng lại, tiếp theo toàn bộ rút ra đại đao, Tiểu Bảo sợ hãi. Tiến lên hai bước ý đồ ngăn trở ba người, bối rối nói:
"Không, không, bạc… Chúng ta, chúng ta…" Vốn nói chuyện đã không quá lưu loát, lúc này lại càng khó khăn .
Không đợi cậu nói cho hết lời, trước đi tới một người một chưởng đẩy ra Tiểu Bảo, đi vào trước mã xa, xốc lên màn xe. Sa mạo trên đầu Tiểu Bảo rơi xuống đất.
Không cần!
Tiểu Bảo xông đến, đem người nọ đẩy ra, che ở bên cạnh xe,
"Không, không… Ca ca ta, ca ca… bệnh, bị bệnh…"
Người nọ bị đẩy ra nắm lấy cổ áo Tiểu Bảo xách cậu lên, sau khi thấy rõ bộ dáng Tiểu Bảo, gã sửng sốt, tiếp theo hung tợn nói:
"Ngươi này tiểu kết ba, dám cản lão tử." tiếp đó gã quay đầu nói:
"Đại ca, trong xe là một phế vật."
Chi chi chi!
Tiểu Bối nhảy lên cánh tay đối phương cho một đạo móng vuốt, một người khác thấy thế, lập tức vung một đao chém lại đây.
Tiểu Bối! Chạy a! Tim Tiểu Bảo suýt nữa đình chỉ nhảy lên.
Chi chi chi! Tiểu Bối thông minh né tránh, nhảy xuống khỏi thân người nọ chạy ra.
"Tiểu Bối! Chạy! Chạy!"
Ba! Người bị nắm xoay tay liền cho Tiểu Bảo một cái tát, Tiểu Bảo không cảm giác đau, chỉ là hướng tiểu Bối kêu: Chạy mau! Chạy!
Người vừa rồi muốn giết tiểu Bối hướng tới nó vọt đến, tiểu Bối chi chi kêu vài tiếng, nhảy nhanh hướng vào chỗ sâu trong cánh rừng, Tiểu Bảo thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
"Các ngươi buông tha nó! Nó chỉ là một hài tử, nó chỉ là một hài tử! Muốn đánh liền đánh ta!" Nhiếp Chính nghe được một tiếng tát thanh thúy, tâm…tích huyết, đều là hắn liên lụy Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo hô hấp khó khăn khẩn cầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!