Chương 23: (Vô Đề)

Tin tức Nhiếp gia đao tái hiện nhất thời truyền lan trên giang hồ, Lâm Thịnh Chi dẫn người chung quanh tìm kiếm Nhiếp gia đao sau khi thu được tin tức thư phòng mình bị thiêu hủy đã là chuyện một tháng sau.

Hôm đó, hắn mang theo tùy tùng quay trở về, cũng dùng bồ câu đưa tin Phan Tước Linh, khiến gã tạm thời thống lĩnh hành động lần này.

Vừa nghĩ đến thư phòng bị phóng hỏa, trong lòng Lâm Thịnh Chi liền đổ mồ hôi lạnh, nếu bị đốt chính là thư phòng, vậy còn không có gì, nhưng mật thất sau thư phòng nếu bị tặc nhân phát hiện, vậy hậu quả…

Hơn nữa người có thể lẻn vào trong phủ của hắn, tiến vào thư phòng trọng địa cũng sẽ không đơn giản, đến tột cùng là ai?

Lâm Thịnh Chi lập tức nghĩ tới hai người, nhưng lại ở trong lòng lắc đầu, không có khả năng là bọn hắn, huống hồ bọn họ không có lý do gì làm như thế, người biết chuyện năm đó đã toàn bộ bị hắn diệt khẩu.

Lâm Thịnh Chi càng nghĩ trong lòng càng không yên, Nhiếp gia đao lúc này xuất hiện, thư phòng mình lại bị hỏa thiêu, những chuyện liên tiếp này làm cho hắn vốn có tật giật mình lại càng không nuốt trôi được.

Mà các đạo nhân mã tìm kiếm Nhiếp gia đao tiến triển cũng không thuận lợi, hơn một tháng đã có năm người chết dưới Nhiếp gia đao, đều là chết không nhắm mắt, một thân đao họa. Thế nhưng bọn họ ngay cả bóng dáng Hung đồ cũng không biết ở đâu, huống chi là tìm đao .

Tìm không được tung tích hung đồ hoặc hơi thở, vạn điểu nhi ở Tước trang của Phan Linh Tước cũng không thể sử dụng. Muốn dùng điểu truy tìm tung tích người nào đó, thì trước tiên phải có được mùi của người nọ hoặc là ở trên người kẻ đó lưu lại bí dược đặc hữu của Tước trang mới có thể hướng điểu nhi phát ra chỉ lệnh, hiện tại đối phương là người hay Quỷ đều không quá rõ ràng, Phan Linh Tước tức giận đến thẳng mắng đám võ lâm nhân sĩ là đồ ngu. (ngươi cg nằm trong đó)

Toàn bộ võ lâm có thể nói là lâm vào bên trong người ngã ngựa đổ, thế nhưng lại có một người vẫn thờ ơ lạnh nhạt, tùy thời cơ mà động.

"Lão bản, năm bánh bao."

Hảo a.

Ngón tay thon dài trắng nõn đưa ra hai đồng tiền, từ trên tay lão bản tiếp nhận bánh bao nóng đã được dùng giấy bao lại, mĩ mâu khuất dưới hắc sa mạo xa xa nhìn thấy ngã tư đi tới một đội nhân mã, hôi y (áo xám) nam tử vòng vào trong một ngõ nhỏ giữa phố, đi vào ước chừng được mười bước thì mười mấy thớt ngựa từ phía sau hắn phi qua, nam tử đợi tiếng mã chạy xa dần lúc này mới xoay người đi ra.

Đi ra ngõ nhỏ, nam tử hướng về phương hướng đội nhân biến mất mà nhìn thoáng qua, lại nhìn quanh một vòng bốn phía, nhấc chân đi đến sạp trà ngồi xuống.

"Lão bản, một ly trà."

Buông bánh bao, nam tử từ bên hông lấy ra một tiền đồng.

Một ly trà thanh đạm đặt ở trước mặt y, nam tử một tay từ trong giấy bao xuất ra một cái bánh bắt đầu ăn.

Nhìn thoáng qua nam tử rõ ràng không có cánh tay phải, lại liếc mắt nhìn thanh kiếm cùng với bao hành lý gì đó trên lưng y một cái, lão bản sạp trà tò mò hỏi:

"Vị công tử này, ngài cũng là tới tầm bảo sao?"

Cách hắc sa, mi mục nam tử bắn ra tinh quang, cẩn thận đánh giá lão bản, nhưng khẩu khí lại dẫn theo vài phần khó hiểu hỏi: Cái gì tầm bảo?

Vừa nghe có người không biết, lão bản lập tức bị gợi lên hưng trí, hạ giọng nói:

"Ngài không biết chứ. Thời gian này mọi người đều đang truyền nhau a, nói trên giang hồ có tàng bảo đồ gì đó, mọi người trên giang hồ đều đi tìm tàng bảo đồ kia. Ngay cả mười ngày qua , mỗi ngày đều có thật nhiều người giang hồ giống như ngươi từ nơi này đi ngang qua ni."

Tinh quang trong mắt nam tử tiêu tán, chậm rãi ăn bánh bao, nói:

"Ta không biết, ta là đến tìm người ."

Nga. Vừa nghe không phải tầm bảo , lão bản không có hứng thú nói chuyện, cũng nhìn không tới bộ dáng người này, nói không chừng là cái người quái dị a.

Không để ý tới tâm tư lão bản, nam tử ăn xong bánh bao, uống ngụm trà sau đó đứng dậy ly khai, chỉ chốc lát sau liền biến mất ở đầu đường.

Lão bản đang muốn thu thập thì một tên khất cái bẩn hề hề không biết từ nơi nào chui ra, chụp lấy da giấy còn dính một chút bánh bao mà nam tử vừa mới dùng qua.

Vừa thấy đến hắn, lão bản lấy xuống bố khăn đang khoát trên vai vung qua.

"A a a… Ta đói, ta đói." khất cái bị đánh đau một bên trốn một bên vươn hắc móng vuốt đi xả cái giấy kia, lão bản tức giận mắng:

"Ngươi này ngốc tử, cút ngay!"

A a a, ăn, ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!