Chương 20: (Vô Đề)

Đến khi Tiểu Bảo dùng hết một tia khí lực cuối cùng đi ra mật đạo, cậu hư thoát quỳ rạp trên mặt đất động cũng không động nổi, ẩn ẩn nghe thấy thanh âm công kê (gà trống) đang kêu. Tiểu Bảo khó khăn buống xuống dây thừng trên vai, xoay người.

Hai vai đều bị dây thừng ma sát đến huyết nhục mơ hồ, toàn thân đều đau đến chết lặng nhưng Tiểu Bảo chỉ cảm thấy mệt, cũng không có cảm giác đau .

Chi chi chi… Tiểu Bối nãy giờ vẫn hỗ trợ đẩy tấm ván gỗ cũng mệt muốn chết rồi, nằm ở bên người Tiểu Bảo vẫn không nhúc nhích.

"Quỷ, hô hô, Quỷ, ca ca… Đợi, đợi chút…" Hướng bốn phía nhìn thoáng qua, Tiểu Bảo điều chỉnh tốt vị trí cho Quỷ ca ca, trước đi ra gầm giường rồi mới vươn chân trái chống trụ chân giường, hai tay gắt gao nắm lấy dây thừng, thân mình hướng về sau mà ngưỡng, tấm ván gỗ mang Quỷ ca ca lộ ra một chút.

Há mồm thở dốc, Tiểu Bảo nghỉ ngơi lấy sức lại rất nhanh nắm chặt dây thừng, chống trụ chân giường mà lui, dùng sức.

Tấm ván gỗ mang cả Quỷ ca ca lại lộ ra thêm một chút.

Chi chi… Tiểu Bối nhảy đến bên người Tiểu Bảo, bắt lấy dây thừng, cùng cậu dùng sức kéo.

Hô hô hô… Ngô ── đến mức mặt đều đỏ, Tiểu Bảo sử xuất ra tất cả khí lực mà kéo, tấm ván gỗ từng chút một bị tha đi ra. Toàn bằng phản ứng của bản năng, Tiểu Bảo đã mệt đến hư thoát chỉ biết là chống trụ chân giường dùng sức, cậu thậm chí nhìn không thấy tấm ván đi ra bao nhiêu.

Khi song chỉ (cửa sổ giấy) lộ ra ánh sáng mỏng manh ngoài phòng, toàn bộ thân mình Tiểu Bảo ngưỡng về sau té lăn quay trên đất, cậu mới phát hiện tấm ván gỗ đã bị cậu toàn bộ lôi ra đến.

Lúm đồng tiền nơi khóe miệng hãm sâu, cả người ướt đẫm giống như vừa mới tắm rửa xong, Tiểu Bảo vui mừng cười lên tiếng:

"Quỷ ca ca… Chúng ta… hô hô… Đi ra, a."

Nhiếp Chính không hề có động tĩnh, chính là trong ngực phập phồng nháy mắt rõ ràng chút.

Cứ như vậy nằm trên mặt đất nghỉ ngơi nửa canh giờ, Tiểu Bảo lấy lại tinh thần đi lên. Tha đùi phải cơ hồ đã bị phế bỏ đi vào cạnh cửa, Tiểu Bảo mở cửa ra ngoài thăm dò, trời đã sáng, bất quá trong tiểu viện thực im lặng, ẩn ẩn có tiếng ồn ào, là các thúc thúc bá bá thẩm thẩm đi lên ni.

Tiểu Bảo quay đầu nhìn về phía gầm giường, có thể rõ ràng nhìn đến Quỷ ca ca, không được, phải nhanh đưa Quỷ ca ca chuyển qua trong phòng cách vách, nói không chừng chốc lát thẩm sẽ đến đưa cơm cho cậu.

Chân trái vừa đau lại nhuyễn, Tiểu Bảo khó khăn đi đến bên cạnh giếng, cầm lấy thủy dũng uống một bụng nước lạnh. Nhập vào nước giếng lạnh lẽo của một đêm, Tiểu Bảo đánh cái rùng mình, bất quá đầu lập tức thanh tỉnh không ít.

Kỳ thật đã mệt đến mức không xuất ra khí lực, nhưng bây giờ còn không phải ng thời điểm nghỉ ngơi. Vực dậy tinh thần, Tiểu Bảo na trở về gian phòng, lấy tay nâng tấm ván gỗ đang chở Quỷ ca ca kéo ra bên ngoài. Bả vai đều là huyết, Tiểu Bảo đau nhẫn nhịn không nổi nên chỉ có thể dùng tay.

Lòng bàn tay cũng tràn đầy vết phồng, tiểu Bối khí lực hữu hạn, cho dù hỗ trợ cũng không giúp được nhiều lắm.

Lại là kéo, lại là tha, lại là đẩy, Tiểu Bảo cuối cùng đem Quỷ ca ca chuyển qua trong phòng nhỏ, bất quá lại không có khí lực đem Quỷ ca ca từ trên tấm ván gỗ chuyển xuống dưới. Uy chút nước cho Quỷ ca ca, lại vì Quỷ ca ca thượng dược, băng bó một lần nữa.

Tiểu Bảo cuối cùng bước đi, lê lại phòng mình. Tiểu Bối đã đem mật đạo khẩu đóng lại, phía trên thật nhiều vết máu, đại bộ phận là từ trên vai Tiểu Bảo chảy xuống. Trong lòng biết không thể để như vậy, nhưng Tiểu Bảo mệt mỏi vẫn là dựa vào ván cửa mơ mơ màng màng ngủ .

Không biết ngủ bao lâu, Tiểu Bảo bị phơi nắng đến tỉnh. Mở to mắt, lại lập tức khép lại, ánh mắt thực chói. Một lát sau, Tiểu Bảo đã thích ứng ánh mặt trời bỗng trợn to hai mắt, lúc này mới phát hiện chính mình cứ như vậy mà ngủ , mồ hôi lạnh nhất thời toát ra.

Các thúc thúc thẩm thẩm bá bá chưa có ai tới đi?! Trong viện rõ ràng có dấu vết tấm ván gỗ xẹt qua, còn có vết máu rõ ràng, nhìn nhìn lại trên người, vừa là đất lại là huyết, Tiểu Bảo sợ hãi.

Ngay khi cậu bối rối không thôi, cậu lại rất nhanh bình tĩnh xuống, nếu các thúc thúc bá bá thẩm thẩm đã tới sao có khả năng không gọi cậu a.

Vỗ vỗ cái mặt đã không còn tiêu thũng của mình, Tiểu Bảo nói cho chính mình không phải sợ, mặc dù các thúc thúc thẩm thẩm bá bá đã biết cũng sẽ không trách cậu , nhiều nhất chính là mang đến cho bọn họ phiền toái.

Bỏ mặc cái bụng đói khát, Tiểu Bảo chạy nhanh đi thu thập. Bàn tay vỡ đầy huyết phao, căn bản lấy không được đồ vật, cũng không thể chạm vào nước. Tiểu Bảo cắn răng nhẫn đau toàn tâm đem mặt trên quét tước sạch sẽ trước, nhất là trong phòng đầy đất, rồi mới lại gánh tới nước giếng lau đi vết máu.

Làm xong hết thảy thái dương đã từ đỉnh đầu đi qua, bàn tay Tiểu Bảo đầy rộp vô cùng thê thảm. Không để ý tới vết thương trên người, Tiểu Bảo lại chạy nhanh tẩy sạch chính mình, thay đổi một thân xiêm y sạch sẽ, đem thân xiêm y đầy huyết kia ném tới gầm giường.

Lúc thay xiêm y, nước mắt Tiểu Bảo nhịn đã lâu thiếu chút nữa lại rơi xuống. Y phục cùng miệng vết thương trên vai dính vào cùng nhau, lúc thoát y tựa như ngay cả da cũng cởi ra, Tiểu Bảo cúi đầu khóc trong chốc lát, không hoàn toàn là vì miệng vết thương đau, mà là nghĩ tới Quỷ ca ca.

Quỷ ca ca tối hôm qua không biết đau bao nhiêu lần so với cậu.

Nhìn một cái, không có chỗ nào không ổn, Tiểu Bảo đóng cửa lại, đi cách vách nhìn nhìn Quỷ ca ca, trên người Quỷ ca ca thực nóng, môi thanh bạch khô nứt.

Lại uy chút nước, uy dược cho Quỷ ca ca, Tiểu Bảo khóa cửa mang tiểu Bối đi trù phòng, trong lòng luôn buồn bực, các thúc thúc bá bá thẩm thẩm sao còn chưa có tới? Trước kia nếu cậu qua canh giờ còn chưa có đi trù phòng thì nhất định sẽ có người tới hỏi .

Đi một chút rồi ngừng ngừng, Tiểu Bảo rốt cục đi tới trù phòng, vẻ mặt kinh ngạc đứng ở trước cửa sân, xảy ra chuyện gì sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!