Chương 19: (Vô Đề)

Trước khi đêm hạ xuống, Tiểu Bảo đem chỗ mật đạo không đủ rộng đào hoàn toàn xong, tiếp đó đem chất đống tạp vật cách gian thu thập ra. Trên mặt đất rải một tầng cỏ khô thật dày, lại trải hai lớp đệm các thẩm thẩm trước kia cho cậu làm đệm giường, làm thành một cái giường vô cùng đơn giản.

Thái dương hạ sơn, Tiểu Bảo bẩn hề hề mang theo tiểu Bối cũng đồng dạng bẩn hề hề đi đến trù phòng ăn cơm, kết quả bị các thẩm thẩm chộp tới tẩy một trận. Tẩy sạch sẽ hai gò má Tiểu Bảo vẫn còn thũng, đùi bị đánh xanh tím, hắc ban bên má phải tựa hồ lại lớn một vòng, đã lan tràn đến mí mắt.

Nhưng Tiểu Bảo vẫn cười ngọt như vậy, vẫn làm cho người ta nhìn đau lòng không thôi.

Dược của Nam bá bá rất hiệu quả, đùi phải Tiểu Bảo có thể thoáng dùng sức, có thể chậm rãi đi rồi. Bất quá Tiểu Bảo không cần, chẳng sợ đùi phải của cậu hoàn toàn phế đi, cậu cũng phải đem Quỷ ca ca cứu ra. Chẳng sợ cậu phải đi ở mật đạo một ngày, cậu cũng nhất định phải đem Quỷ ca ca cứu ra.

Mang thực lam khập khiễng lê về tiểu viện của mình, nụ cười trên mặt Tiểu Bảo tiêu thất, hốc mắt đỏ lên, Quỷ ca ca lại phải sắp bị tội .

Vẫy vẫy đầu, áp chế khổ sở, Tiểu Bảo đối với chính mình cười một cái, sẽ ổn, Quỷ ca ca sẽ ổn. Cậu sẽ đi tìm Phàm Cốt, cầu hắn chữa khỏi Quỷ ca ca. Hoàng bá bá từng nói qua, thiên hạ không có việc gì khó, chỉ sợ người không có lòng. Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, cậu đều sẽ không bỏ cuộc.

Ngửa đầu nhìn trời, thái dương hoàn toàn hạ sơn , Tiểu Bảo hít sâu mấy hơi, mang thực lam vào phòng, đóng cửa chính lẫn cửa sổ.

Không có điểm đèn, Tiểu Bảo từ trong bóng tối đi vào mật đạo. Tiểu Bối hỗ trợ ôm ống trúc chạy trước, Tiểu Bảo ở mật đạo đã được mở rộng không cần quá cố sức đi về phía trước, trên lưng mang một cái tay nải, trên chân buộc một cái dây thừng, dây thừng cột một khối ván gỗ bị gấp đôi vừa đủ độ rộng mật đạo.

Ở trên đầu gối phải vẫn đau của mình, Tiểu Bảo gắt gao quấn vài vòng bố, như vậy quỳ sẽ không bị quá đau .

Đi qua mật đạo tối đen, Tiểu Bảo đẩy ra tấm ván gỗ ngăn cách cậu cùng với Quỷ ca ca, tiếp đó đối với người đang hướng tới cậu triển khai song chưởng nhuyễn nhuyễn hô một tiếng: Quỷ ca ca.

Bảo. Hầu kết Nhiếp Chính càng không ngừng di động, bên tai là tiếng tim đập của mình, tâm tình vừa khẩn trương lại bất an, sợ hãi nghe được Tiểu Bảo nói với hắn hôm nay đi không được .

Cởi bỏ dây thừng trên mắt cá chân, Tiểu Bảo trước đi ra mật đạo, rồi mới đem ván gỗ tha xuống dưới đặt ở chân tường. Đi đến trước mặt Quỷ ca ca, đem tay nải trên lưng tháo xuống phóng tới một bên, Tiểu Bảo cúi đầu hôn hôn Quỷ ca ca, cười nói: Ăn cơm a.

Bảo… Thật sự… có thể đi ra ngoài sao?

Tiểu Bảo đau lòng sờ sờ mặt Quỷ ca ca, nhẹ giọng nói:

"Quỷ ca ca, ăn cơm, có khí lực, mới có thể đi."

Hảo… Hảo… Nhiếp Chính hé miệng, hô hấp không xong.

Lau huyết lệ bên khóe mắt Quỷ ca ca, Tiểu Bảo ngồi cố định làm cho Quỷ ca ca gối lên trên chân trái của mình, tiếp theo mở ra thực lam, từ trong tay tiểu Bối lấy qua ống trúc. Quỷ ca ca, ăn no , chúng ta liền đi ra ngoài a.

Nhiếp Chính ăn thật sự nhanh, cũng so với dĩ vãng ăn nhiều hơn, vài lần đều thiếu chút nữa bị nghẹn. Tiểu Bảo nhìn mà lòng cực kỳ chua xót, nhưng cậu chỉ có thể để Quỷ ca ca nóng vội.

Uy Quỷ ca ca uống xong một ngụm nước cuối cùng, Tiểu Bảo sờ sờ tóc Quỷ ca ca, ngọt ngào cười nói:

"Quỷ ca ca, nghỉ một chút."

Nhiếp Chính lắc đầu, hắn không phiền lụy, hắn muốn mau đi ra.

Tiểu Bảo tươi cười thêm vài phần thương tâm, ngón tay mang vết chai đi đến xương quai xanh của Quỷ ca ca, cậu hấp hấp cái mũi:

"Quỷ ca ca, sẽ đau, rất đau."

Không cần, lo lắng. thanh âm Nhiếp Chính phát run,

"Ngươi, chỉ để ý, làm. Quỷ ca ca, chết, không được."

Nước mắt rơi xuống , Tiểu Bảo nhanh chóng lau đi.

Một tay lấy qua tay nải mở ra, bên trong có bạch bố, có dược trị thương, có thiết châm thô thô, có cái kìm cùng một khối khiêu phiến (như tấm đòn bẩy) chỉ rộng cỡ hai ngón tay. Tiểu Bảo rút chân ra, trước lấy qua thiết châm, đi đến bên chân Quỷ ca ca.

Trước kia lúc bị Diêm La vương nhốt tại sài phòng, thúc thúc liền mở khóa đưa cơm đưa nước cho cậu, sau này thúc thúc cũng dạy cậu làm sao mở khóa. Đối với Tiểu Bảo mà nói, mở khóa bất quá là một trong những bản sự đơn giản cậu học được.

Tay Nhiếp Chính phát run không có mục đích ở bên người sờ soạng, trong ngực kịch liệt phập phồng, ngay khi hắn lo lắng chờ đợi, chỉ nghe lộng sát một tiếng truyền đến, bàn tay Nhiếp Chính đang sờ soạng nháy mắt dừng lại.

Đem khóa chân nhẹ nhàng mà mở ra, Tiểu Bảo nhẫn nhịn nước mắt tràn mi, mắt cá chân Quỷ ca ca đều nát. Đem khóa chân quăng đến một bên, Tiểu Bảo lấy qua một khối bạch bố đã cắt tốt bao ở chỗ mắt cá chân của Quỷ ca ca.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!