Khắc chế kích động trong lòng, Tiểu Bảo ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa thông gió một cái, cơ hồ không có ánh sáng xuyên thấu vào được.
Từng ngụm từng ngụm thở, làm cho chính mình bình tĩnh, Tiểu Bảo trước đem thư phóng tới một bên, rồi mới nâng lên đầu Quỷ ca ca, rút ra cái chân vẫn như cũ bị gối lên tê rần, liên tục đi về phía cửa mật đạo.
Cậu phải đến trù phòng lấy cơm, bằng không các thúc thúc bá bá thẩm thẩm sẽ đến đưa cơm cho cậu, còn có Quỷ ca ca cũng nên ăn cơm . Chỉ có Tiểu Bảo biết cậu có bao nhiêu muốn bò lại đem quyển sách kia xem xong, nhưng không được, đêm nay cậu không thể chiếu cố Quỷ ca ca, cậu phải nhịn xuống.
Bỏ qua một chân đã tê rần, nhưng Tiểu Bảo đi trở về phòng nhanh hơn rất nhiều so với bình thường. Vừa đi ra, còn chưa kịp đem mấy thứ đặt trên mặt đất đã lập tức truyền đến tiếng đập cửa.
Tiểu Bảo, tỉnh sao?
A! Là Nambá bá!
Tiểu Bảo rất nhanh chui ra gầm giường, đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên người, một bên kêu: Tỉnh, đến ngay. Kinh hoảng nhìn xem có nơi nào chưa che giấu kĩ hay không, Tiểu Bảo sờ sờ ngực, khập khiễng đi mở cửa.
Nam bá bá.
Trên tay Nam Nhữ Tín bưng một chén cơm, hương khí bay vào bụng Tiểu Bảo thầm thì kêu. Nam Nhữ Tín nhíu mi cao thấp đánh giá Tiểu Bảo, Tiểu Bảo rất khẩn trương, ánh mắt đều lớn hơn một chút so với ngày thường.
Nam Nhữ Tín đi vào phòng, nói:
"Tiểu Bảo, xiêm y trên người ngươi bẩn quá , cởi ra bá bá mang về giặt cho ngươi. Còn có a, ngày mai ngươi đến chỗ bá bá đi, bá bá tẩy cho ngươi."
Chính mình thực bẩn sao?
Tiểu Bảo cúi đầu nhìn nhìn, a, chỗ quần đầu gối không có dính đất. Cậu cũng không biết trên mặt mình cũng có đất, trên búi tóc cũng dính. Mật đạo rất nhỏ hẹp, mỗi ngày cậu đi đi về về không biết phải cọ đến bao nhiêu lần, dù là phủi cũng phủi không sạch.
Nam Nhữ Tín đã cầm chén phóng tới trên bàn, nhìn Tiểu Bảo hỏi:
"Cùng sư phó học y mệt lắm sao? Sao lại một thân đất bùn như vậy?"
Tim Tiểu Bảo đập bịch bịch, cậu chưa bao giờ nói dối với các bá bá, cậu chỉ là che giấu chuyện của Quỷ ca ca. Trong lúc nhất thời, cậu cũng không biết nên làm sao trả lời.
Nhìn ra cậu khẩn trương, Nam Nhữ Tín tiến lên sờ sờ đầu của cậu, thuận tiện phủi rơi một ít đất, hòa ái nói:
"Nam bá bá không phải trách ngươi, chỉ là sợ ngươi ở nơi đó vất vả."
Tiểu Bảo lập tức lắc đầu:
"Không khổ, không khổ, sư phó sư nương, hảo, tốt lắm, đau ta."
Nam Nhữ Tín cùng Cung sư phó quen biết nhiều năm, đương nhiên biết hai người kia làm người thế nào, bất quá vừa nghe Tiểu Bảo nói như thế, hắn lại yên tâm rất nhiều. Hắn xoa xoa cằm Tiểu Bảo, lại nhíu mi nói:
"Sao lại gầy như vậy? Sắc mặt cũng không hảo, buổi tối có phải lại cùng tiểu Bối ngoạn đến nửa đêm mới ngủ hay không?"
Tiểu Bảo lắc đầu, ngọt ngào cười, ngửa đầu nói:
"Sư phó có, thật nhiều thật nhiều, thư. Ta xem thư, đã quên thời gian."
Nam Nhữ Tín vờ nghiêm mặt:
"Điều này sao được? Nam bá bá phải cùng sư phó ngươi nói, đừng cho hắn để ngươi mang thư trở về."
"Không muốn không muốn." Tiểu Bảo nóng nảy, giữ chặt tay nam bá bá,
"Ta ngủ, ngủ, muốn xem thư."
Nam Nhữ Tín lập tức nở nụ cười, Tiểu Bảo thích đọc sách là chuyện tốt, hắn yêu thương nói:
"Thư nên xem, nhưng cũng cần phải ngủ. Dược Nam bá bá đưa cho ngươi mỗi ngày đều phải ăn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!