Tra Cực cười khổ:
"Một người giống như ta, một lão nhân gân hai tay bị đoạn, có thể làm gì ngươi đây?".
Niệm Băng nhìn Tra Cực, vẻ sợ hãi trong mắt giảm bớt vài phần, hỏi dò:
"Gia gia, người, tay người tại sao bị như vậy?".
Tra Cực kéo Niệm Băng ngồi xuống, buồn bã thở dài:
"Nghe gia gia kể cho ngươi nghe một cố sự. Cố sự phát sinh ở chính trên mình ta. Nghe xong, ngươi sẽ hiểu được tại sao khi ta thấy ngươi sử dụng ma pháp thì lại hưng phấn như vậy".
Nói đến đây, hắn nhìn ra màn u thâm hắc ám ngoài cửa, thần sắc trong mắt đã dần trở nên mông lung.
" Ngưỡng Quang đại lục này của chúng ta, sau khi trải qua gần ba trăm năm chiến tranh, ước chừng vào bảy mươi năm trước, cả đại lục bước vào giai đoạn bình ổn, ngũ đại đế quốc dần dần hình thành, chia nhỏ đại lục, ngoại trừ một số địa phương đặc thù, tất cả thổ địa đều bị ngũ đại đế quốc đưa vào bản đồ của mình.
Ba trăm năm chiến tranh kết thúc, mọi người phải sinh hoạt làm ăn, sau hơn mười năm, vẫn phát triển các loại công nông nghiệp, ngũ đại đế quốc mặc dù vẫn còn tranh chấp, nhưng cũng tính là tường an vô sự
". - . Niệm Băng gật đầu, hỏi:" Người nói ngũ đại đế quốc, chính là Áo Lan đế quốc ở phía đông, Kỳ Lỗ đế quốc ở đông nam, Hoa Dung đế quốc ở tây nam, Lãng Mộc đế quốc ở tây bắc cùng Băng Nguyệt đế quốc ở phương bắc sao?
". Tra Cực gật đầu, trả lời:" Đúng vậy, chính là ngũ đại đế quốc này. Ta sinh ra tại Kỳ Lỗ đế quốc ở đông nam, khi còn bé, nhà rất nghèo khó, ngay cả cơm ăn cũng không đủ, ta nhớ kỹ, ta từng hỏi qua mẫu thân, người nghèo bao giờ mới được ăn no, mẫu thân liền ôm ta khóc, cho tới bây giờ vẫn còn nhớ rõ ràng.
Khi đó, chí nguyện lớn nhất của ta, chính là có thể mỗi ngày được ăn mỹ vị giai hào, có thể làm ra thứ thức ăn ngon nhất cho mẫu thân ăn. Sau này, cũng vẫn không ngừng cố gắng theo đuổi mục tiêu này, đáng tiếc, khi ta còn chưa có năng lực phụng dưỡng họ, phụ mẫu ta đã qua đời sau một trận ôn dịch.
Có lẽ trời cao còn thương xót ta, vào năm ta mười ba tuổi, ta gặp sư phụ, lúc ấy, bởi vì trong nhà chẳng còn ai, cho nên dù niên kỷ còn nhỏ ta đã trở thành học đồ trong một phạn quán ( ND: phạn quán – quán cơm), đó cũng là do ta nguyện ý, sư phụ ta chính là đại trù của phạn quán đó.
Để có thể học được trù nghệ như mong ước, ta phi thường chăm chỉ, lấy lòng tất cả mọi người trong phạn quán. Phạn quán của chúng ta có tên là Kỳ Hương, là một trong những phạn điếm nổi danh nhất Kỳ Lỗ đế quốc.
Sư phụ thấy ta chăm chỉ, bắt đầu truyền thụ cho ta một chút trù nghệ đơn giản, ta cũng không tính là thông minh, nhưng, ta lại rất cần lao, lấy cần cù để bù lại, không ngừng cố gắng, ba năm sau, ta rốt cục từ tạp dịch thăng lên vị trí phối thái ( ND: phối thái – nấu bếp).
Có một ngày, sư phụ gọi ta vào phòng, người nói với ta, muốn học giỏi trù nghệ, chăm chỉ còn chưa đủ, còn cần có ngộ tính, dụng tâm cảm nhận món ăn tự mình nấu ra không phải là việc đơn giản, mà là một môn học vấn cao thâm.
Người dạy cho ta tám chữ, muốn ta thực hiện, đó chính là thập niên luyện trù, thập niên ngộ trù. Tám chữ này, cho tới tận hôm nay ta vẫn còn nhớ kỹ.
Trải qua cố gắng và lĩnh ngộ không ngừng, vào năm ta hai mươi ba tuổi, trù nghệ rốt cục đã đại thành, nhưng sư phụ lại lâm bệnh qua đời chính vào năm đó, ta thủy chung đều nhớ kỹ tám chữ sư phụ dặn dò, vì vậy, ta bỏ qua cơ hội kế thừa vị trí của sư phụ ở Kỳ Hương phạn điếm, từ bỏ hết thảy chức vụ, mang theo thái đao, mang theo chút bạc dành dụm được, bước đi trên con đường của chính mình, ta phải đi Ngưỡng Quang đại lục, đi học tập trù nghệ ở từng quốc gia, từng địa phương
". Nói đến đây, Tra Cực trong mắt quang mang đại phóng, tựa hồ lại nhớ tới ngày đó huy hoàng. Hắn thở than:" Mười năm, lại một lần mười năm, mười năm chính thức giúp ta lĩnh ngộ trù nghệ đến tận cùng, tại mười năm này, ta cơ hồ đi tới tất cả phạn điếm nổi tiếng, cùng với đại trù của các phạn điếm luận bàn, rồi lại trải qua lĩnh ngộ của chính mình, rốt cục chuyển thành đặc kỹ của chính mình, sau đó, bởi vì trù nghệ của ta đã đạt tới cảnh giới Quỷ Phủ Thần Công, cho nên người người tống ta ngoại hiệu Quỷ Trù.
Liên tục năm lần Trù Thần Đại Tái, là cả năm lần ta đều có chiến tích huy hoàng, món ăn ra làm ra, cũng trở thành một hình tượng, hoàng cung của ngũ đại đế quốc đều chiêu lãm ta, hy vọng ta có thể đến nhậm chức ngự trù tổng quản, nhưng là, ta lại thủy chung hiểu được trù nghệ của mình còn chưa đủ tinh trạm, cho nên, ta một mực tiếp tục thăm dò, hy vọng có thể làm cho kỹ nghệ của mình đạt đến lĩnh vực cao hơn.
Qua thăm dò không ngừng mà tiến bộ, đó là một loại cảm giác tuyệt vời, nhất là khi ta mỗi lần làm ra một món ăn tuyệt thế thì, mọi thứ thành tựu khác đều vô pháp so sánh được. Ta đem cả cuộc đời cống hiến cho trù nghệ, cho đến năm bốn mươi bảy tuổi năm, trước sau đều không có thành hôn
". Nói đến đây, Tra Cực dừng lại, nhìn Niệm Băng đang chăm chú nghe mình kể chuyện, mỉm cười, nói:" Nghĩ không ra, tao lão đầu ( ND: tao lão đầu – lão già bại hoại) ta cũng còn có một mặt huy hoàng
". Niệm Băng ngây ra một chút, mặc dù Tra Cực nói rất bình thản, nhưng với cảm quan nhạy cảm, hắn vẫn có thể phát giác, trong giọng nói của vị Tra gia gia này toát ra một tia bi ai nồng đậm," Gia gia, vậy sau đó đến đâu?
Sau đó như thế nào?
". Tra Cực cười khổ nói:" Sau này, thẳng thắn mà nói, ta thật sự không muốn nhớ lại hết thảy những chuyện phát sinh năm đó, nhưng là, giờ đây vẫn không thể quên được. Năm ta bốn mươi bảy tuổi là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời ta, cũng là năm ta từ trên mây rơi xuống.
Có lẽ là bởi dù sống hơn bốn mươi năm trời mà vẫn chưa từng kinh qua chuyện tình cảm, năm đó, ta điên cuồng thích một nữ nhân, nàng xinh đẹp, lại hoạt bát sáng sủa, mỗi một cử chỉ, nụ cười, đều khiến lòng ta rung động.
Khi đó, nàng mới chỉ hai mươi bốn tuổi, về niên kỷ thì ta so với nàng còn lớn gấp đôi, nhưng là cũng không thể ngăn trở việc ta thích nàng.
Nàng cũng là một trù sư, nhưng nàng là một trù sư hoàn toàn bất đồng so với ta, chỉ làm chút điểm tâm tinh xảo, lúc ấy đảm nhiệm vị trí điểm sư trong một phạn điếm, phạn điếm này cũng là nơi ta lưu lại lâu nhất.
Ta trải qua thời gian dài tự hỏi, đã quyết định hướng nàng biểu đạt tình cảm của ta, mặc dù không có hy vọng xa vời là nàng sẽ tiếp nhận, nhưng rồi ta cũng đã đem ý nghĩ nội tâm của mình nói ra . Niệm Băng hỏi: Vậy nàng có tiếp nhận?
". Tra Cực lắc đầu, đáp:" Nàng không nói tiếp nhận, cũng không nói không tiếp nhận. Nghe ta biểu lộ cảm tình xong, nàng đưa ra một điều kiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!