Chương 30: Thanh Phong Trai ( Hạ )

Hạ nhân hướng trung niên nhân thưa:

"Tổng quản, tiểu thư mang người đến, bảo để hắn tới sài phòng hỗ trợ, ta mang tới đây để người đăng ký".

Bạch y nhân sĩ ngẩng đầu lên, nhìn Niệm Băng, bốn mắt nhìn nhau, Niệm Băng từ quang mang lóe lên trong mắt hắn nhìn ra hai chữ: duệ trí, trong lòng thầm nghĩ, người này tuyệt không dễ ứng phó.

Bạch y nhân thấy Niệm Băng tướng mạo anh tuấn, vóc dáng cao lớn cũng hơi ngây ra, hỏi:

"Ngươi tên gì, người ở nơi nào? Ngươi muốn làm gì?"

Niệm Băng đáp:

"Ta tên Niệm Băng, tổ tịch, tổ tịch ở Hoa Dung đế quốc, ta đã học nấu ăn một thời gian".

Bạch y nhân mỉm cười, nói:

"Vậy ngươi học qua trường học trù nghệ chưa?".

Lại là trường học trù nghệ, nếu có cơ hội nhất định phải sớm tới xem trường học trù nghệ này dạy cái gì, lắc đầu, Niệm Băng nói thành thực: Ta chưa học qua.

Bạch y nhân nói:

"Tiểu Tứ, đưa hắn đi lĩnh y phục, rồi theo lời tiểu thư, trước tiên cho hắn đến làm ở sài phòng, nếu làm tốt, sau này có thể bồi dưỡng trở thành đê cấp trù sư".

Tiểu Tứ cung kính thưa:

"Vâng, tổng quản. Ngươi theo ta đến đây".

Niệm Băng thay y phục màu xanh Tiểu Tứ đưa cho hắn, rồi được đưa tới một sân nhỏ ở hậu viện, trong sân chất không ít củi, một phần đã được chẻ, bó lại chỉnh tề, phía trên đống củi là một chiếc lán, hiển nhiên là để tránh cho củi bị mưa ướt, Tiểu Tứ vừa vào sân đã hô lớn:

"Lý thúc, Lý thúc, ta dẫn người mới đến cho người".

Thanh âm oang oang vang lên,

"Người mới đến rồi a! Cũng tốt, khớp xương của lão đầu ta có thể thoải mái hơn một chút rồi".

Theo thanh âm mà đến, một người cũng mặc y phục màu xanh đi ra, đó là một lão giả khoảng năm mươi tuổi, nếp nhăn trên mặt không nhiều lắm, thân hình cao lớn, trong tay đang cầm một chiếc rìu, tướng mạo bình thường, khuôn mặt tươi cười, vừa nhìn đã thấy rất thân thiện.

Lý thúc nhìn Niệm Băng, cao thấp đánh giá hắn vài lần,

"Ân, xem thân thể cũng được, chỉ là không biết có chịu được khổ cực không? Củi cho cả Thanh Phong Trai dùng cũng đều từ đây mà ra cả. Tiểu tử, nếu không đủ sức khỏe sẽ không thể làm được".

Niệm Băng khẽ cười nói:

"Lý thúc, ta từ nhỏ đã xuất thân khổ cực, làm việc này không thành vấn đề, người cứ yên tâm".

Lý thúc cười nói:

"Vậy thì tốt rồi, Tiểu Tứ, ngươi trở về đi, hắn cứ giao cho ta. Có thêm người mới, sau này ta cũng đỡ phải gọi người khác tới hỗ trợ, chúng ta hai người cùng nỗ lực, hẳn là đủ cho trù phòng sử dụng. Đến đây đi, trước tiên ta đưa ngươi tới chỗ ở".

Tiểu Tứ đi, Niệm Băng được Lý thúc đưa tới một dãy phòng ở góc sân, nơi này có ba gian phòng, Lý thúc nói:

"Vốn công tác chẻ củi cần có ba người làm, nhưng từ sau khi Đại Thành Hiên mở ra, lấy đi một bộ phận sinh ý của chúng ta, cho nên theo chỉ còn lại mình ta, bận rộn quá thì mới tìm người hỗ trợ, ngươi ở gian bên phải, gian ở giữa lộn xộn, chưa được quét dọn".

Lý thúc đang ở cửa chờ hắn,

"Tiểu tử, trước kia có chặt củi bao giờ chưa?".

Niệm Băng gật đầu, nói đến chẻ củi, hắn có thể coi là chuyên gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!