Chương 25: Phượng Nữ - Ly Thiên kiếm ( Thượng )

Niệm Băng dù sao cũng đã tu luyện ma pháp nhiều năm, tinh thần lực đã cường đại tới trình độ nhất định, ho khan một tiếng để che dấu sự xấu hổ của mình, hỏi:

"Cô nương, ngươi hảo, ta đến tìm Hoa Thiên tiền bối, người ở đâu?".

Thiếu nữ nhìn ngó đánh giá Niệm Băng vài lần, có chút nghi hoặc nói:

"Ngươi là ai? Tìm người làm gì?".

Niệm Băng nghe xong câu hỏi của thiếu nữ, không khỏi nhớ đến sư phụ, khẽ thở dài:

"Ta là phụng theo di mệnh của sư phụ mà đến, muốn bái phỏng Hoa Thiên tiền bối".

Thiếu nữ vẫn không tin Niệm Băng, hỏi tới: Sư phụ ngươi là ai?.

Niệm Băng nhíu mày, đáp:

"Đồ đệ không tiện gọi danh húy của sư phụ, sư phụ ta trước kia có ngoại hiệu là Quỷ Trù".

Nghe được Quỷ Trù hai chữ, thiếu nữ kinh ngạc a một tiếng, mở rộng cửa, từ bên trong đi ra, Niệm Băng lúc này mới hoàn toàn nhìn rõ bộ dáng của nàng.

Nàng mặc một thân y phục màu lam, ngoại trừ đầu, toàn thân đều được bao bọc trong y phục, áo rất cao, che dấu cổ, thân hình lả lướt chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, đôi mắt to màu lam xinh đẹp đang nhìn mình không chớp, ánh mắt lam của nàng lại không giống với của mình, của mình là màu lam thâm thúy của biển rộng, mà của nàng lại là màu lam trong suốt của da trời, trong mắt không có một chút tạp chất.

Niệm Băng kinh ngạc phát hiện, vóc người của thiếu nữ rất cao, vốn chính mình cao hơn người thường không ít, so với nàng cũng chỉ cao hơn nửa cái đầu mà thôi, bắp đùi thon dài của nàng được bao phủ bên trong quần dài, đem đến cho người ta một loại mỹ cảm kinh tâm động phách.

Thiếu nữ biết Niệm Băng đang đánh giá chính mình, vẻ ngượng ngùng trên mặt càng tăng lên, hỏi dò:

"Ngươi, ngươi là đệ tử của Tra tiền bối? Ngươi vừa rồi nói là di mệnh, chẳng lẽ, chẳng lẽ Tra tiền bối đã …".

Niệm Băng buồn bã vuốt cằm, nói:

"Sư phụ ta vừa mới qua đời, cô nương, Hoa Thiên tiền bối đâu?".

Thiếu nữ nhìn Niệm Băng có chút nghi hoặc, nói:

"Người ngươi hỏi, Hoa Thiên tiền bối, chính là sư phụ ta, nhưng là, ta nghe sư phụ nói qua, Tra tiền bối chỉ có một gã đệ tử, là một tên béo mập, nhưng là, ngươi cũng không mập a! Hơn nữa sư phụ ta nói qua, Tra tiền bối thân thể tốt lắm, sao lại dễ dàng đã chết được?".

Niệm Băng nhìn bộ dáng chân thật của thiếu nữ, nỗi bi thương vì cái chết của Tra Cực cũng phai nhạt vài phần, bật cười: " Người có đán tịch họa phúc ( ND: sớm họa, tối phúc, không biết thế nào), ai có thể nói khẳng định mình có thể sống bao lâu đây? Sao, ngươi nghĩ rằng ta lừa bịp sao?

Lúc Hoa Thiên tiền bối thấy ta là lúc ta mới chỉ mười một tuổi, như vậy cũng đã bảy năm qua rồi, khi đó béo, không có nghĩa là sau này lớn lên vẫn béo như vậy, ta chính là tên béo mập ngươi nói đến

". Trong mắt thiếu nữ hiện lên một tia lạnh lẽo, kiên trì nói:" Trừ phi ngươi lấy ra thứ gì có thể chứng minh thân phận, nếu không, ta sẽ không cho ngươi gặp sư phụ ta

". Niệm Băng bất đắc dĩ nói:" Nhớ kỹ lần trước tới, Hoa Thiên tiền bối dường như còn chưa có thu đồ đệ, nếu ngươi muốn chứng minh, vậy hãy nhìn xem

". Vừa nói, hắn vừa đưa tay vào ngực, lấy ra Thần Lộ đao lúc xưa Hoa Thiên gia công mà thành. Thiếu nữ thấy Thần Lộ đao, trong mắt nhất thời quang mang đại phóng, một tay nhận đao, nhẹ nhàng vuốt ve vỏ đao tựa hồ đã rỉ sét, cảm thụ từng luồng hơi lạnh trong vỏ đao, thì thào nói:" Đúng vậy, đúng vậy, chính là nó, chính là nó a! Thần Lộ đao

". Tay nàng chuyển tới chuôi đao, chạm vào lăng hình bảo thạch đang tản ra khí tức lạnh lẽo, nàng đã tin vài phần. Niệm Băng nhìn bảo nhận trong tay thiếu nữ, nói:" Ta gọi nó là Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức

". Thiếu nữ ngây ra một chút, hỏi lại:" Tên thật đẹp, bất quá nghe có chút thê lương, tại sao lại gọi như vậy?

". Niệm Băng mỉm cười, đáp:" Việc này ta không thể nói cho ngươi, cứ cho đó là bí mật của ta đi. Tiểu thư mỹ lệ, hiện tại ngươi có thể cho ta gặp Hoa Thiên tiền bối?

". Thiếu nữ gật đầu, nắm chặt Thần Lộ đao đi vào phía trong," Theo ta đến đây ".

Niệm Băng đi theo thiếu nữ vào sân của Thủy Hóa Thiết Khí Phô, nơi này vẫn trống trải như xưa, bếp lò nằm chính giữa sân, bên cạnh còn có cái gì đó, nhìn qua tựa hồ là thứ để nhóm lửa.

Thiếu nữ đưa Niệm Băng đi tới gian phòng bên trong, lần này đến vào ban ngày, Niệm Băng có thể nhìn thấy rõ ràng mặt ngoài rách nát của hai gian phòng, tựa hồ tùy thời đều có nguy cơ sụp đổ. Thiếu nữ đi tới cửa phòng đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Niệm Băng, nói: Mời đến đây.

Nói xong, nàng đẩy cửa ra, tay hướng Niệm Băng làm ra hiệu mời vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!