"Tôi kéo quần anh, anh cũng rạch áo tôi rồi, chúng ta huề nhau!"
Vừa hét được một nửa, cửa văn phòng bị mở ra, mấy anh cảnh sát khoác vai nhau ló đầu vào.
"Anh Thần, họp thôi, anh... hai người cứ tiếp tục."
Mấy người cười trộm rời đi. Tôi nhìn theo hướng bọn họ rời đi, bất đắc dĩ thở dài.
Thôi vậy, bị hiểu lầm là số phận của người muốn giải thích.
…
Giang Thần bá đạo giữ lại số hoa quả và thịt đó, còn nói coi chúng như lời xin lỗi muộn màng của tôi.
Tôi chỉ mang quyển sách đó đi.
Buồn bực về đến nhà, tôi thấy anh họ đang nằm dài trên sofa nhà tôi, nháy mắt với tôi.
"Anh vừa nghe cô út kể chuyện rồi, không ngờ nha, em và cảnh sát Giang ——"
"Hôm nay anh không đi làm à? Xem anh rảnh rỗi quá nhỉ."
Tôi bực bội lườm anh ấy một cái, sau đó ném quyển sách lên bàn trà.
"Haiz, đừng nhắc nữa, anh bị phê bình, suýt chút nữa đã bị đuổi việc rồi."
"Đáng đời! Ai bảo anh đưa em vào phòng giải phẫu làm gì!"
Tôi ngồi xuống uống một cốc nước lớn, anh họ cầm quyển Ỷ Thiên Đồ Long Ký đó lên tay, lật hai trang, lại bắt đầu cười gian.
"Chậc, không nhìn ra nha, không ngờ Giang Thần lại là người tỏ tình với em trước. Em gái à, em giỏi thật đấy."
Phụt ——
Tôi sặc một ngụm nước lớn, ho sặc sụa.
"Khụ khụ, anh nói —— Tỏ tình?"
"Còn giả vờ nữa, chẳng phải hồi cấp hai rất thịnh hành kiểu tỏ tình này sao. Em xem này, 13-5-9, trang mười ba, dòng thứ năm, chữ thứ chín."
"Trang mười lăm, dòng thứ sáu, chữ thứ tám."
Anh họ tiện tay lấy cây bút bên cạnh, vừa lật trang sách, vừa khoanh tròn những chữ đó lại, nối lại với nhau chính là bốn chữ rõ ràng.
Anh rất thích em.
"Với lại, chương đầu tiên của 《Ỷ Thiên Đồ Long Ký》 tên là 'Thiên Nhai Tư Quân Bất Khả Vong', rất thích hợp để tặng cho bạn nữ mình thích làm quà chia tay. Nhưng đó là chuyện của đám thanh niên văn nghệ bọn anh, cái đầu gỗ như em chắc chẳng hiểu gì đâu."
Tôi như bị sét đánh ngang tai, giọng nói hàm chứa ý nghiến răng nghiến lợi của Giang Thần cứ vang vọng bên tai.
"Liệu có khả năng nào, bữa sáng đó là cậu ta tặng cho cô không?"
"Liệu có khả năng nào, cậu ta chỉ muốn đưa cô về nhà thôi, chứ thật ra nhà cậu ta vốn không tiện đường?"
Nghĩ đến trước đó tôi còn nghi ngờ anh ấy là tên sát nhân, còn nói bao nhiêu lời xấu về anh ấy ngay trước mặt anh ấy, tôi rên rỉ một tiếng ôm chặt đầu.
Đúng là nghiệp chướng mà!
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!