Chương 7: (Vô Đề)

Mặt tôi đỏ bừng lên.

"Anh nói vậy là sao? Em và anh ấy chẳng có gì hết!"

May mà anh họ mặc kệ tôi, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt kể lại cho tôi vụ án rúng động này.

Hóa ra Giang Thần vừa vào phòng phẫu thuật đã cảm giác được có gì đó không ổn.

Có người động vào đồ đạc trong phòng, n.g.ự. c của 'thi thể' trên bàn giải phẫu đang phập phồng, hơi thở đều đặn.

Ánh mắt Giang Thần đảo qua khắp nơi, con ngươi đột nhiên co lại.

Sau rèm cửa lộ ra chân một người đàn ông.

Ban đầu, anh ấy tưởng 'thi thể' này và người đàn ông kia là cùng một bọn, liền cảnh giác nắm chặt con d.a. o trong tay. Không ngờ sau khi liếc nhìn mặt tôi, anh ấy bất ngờ phát hiện lại là một gương mặt quen thuộc.

Để không kinh động người đàn ông sau rèm cửa, để tôi có thể an toàn rời khỏi phòng mổ, Giang Thần giả vờ không biết tình hình, bình tĩnh rạch rách áo tôi.

Sau đó, sau khi Giang Thần ra ngoài lập tức liên lạc với đồng nghiệp, rất nhanh đã có cảnh sát bố trí xong tất cả.

"Đúng là Camera giám sát hỏng thật, nhưng hoàn toàn không sửa được, trước đó là cảnh sát cố ý nói như vậy thôi."

"Tóm lại, sát nhân là một nhóm, hai người, một người địa phương, một người nơi khác, nghe nói đều đã bị bắt rồi."

Anh tôi nói mà nước bọt bay tứ tung, tôi nghĩ đến tên mập trong mơ, lại nhớ lại quyển Ỷ Thiên Đồ Long Ký đó, bỗng cảm thấy có chút buồn bã.

Trước đây cậu ấy thật sự không xấu, sao lại đi vào con đường không lối thoát này chứ, haiz.

Tôi định đi thăm cậu ấy.

Tôi lục tung giá sách, tìm ra quyển sách kia, lại ra ngoài mua hoa quả và vịt quay, sau đó bắt taxi đến đồn cảnh sát.

Đến đồn, tôi đề nghị muốn thăm tên sát nhân, viên cảnh sát tiếp đón lập tức cảnh giác ngẩng đầu.

"Có ý gì, cô quen hắn?"

Cô ấy đến tìm tôi.

Vừa lúc Giang Thần đi từ văn phòng bên cạnh ra, nhíu mày nhìn đống túi lớn túi nhỏ trong tay tôi.

"Chu Tiếu Tiếu, rốt cuộc đầu óc cô được cấu tạo như thế nào vậy?"

Hôm nay anh ấy không mặc áo blouse trắng mà mặc đồng phục cảnh sát, áo sơ mi màu xanh lam phối với quần tây màu đen, vạt áo sơ mi được nhét vào trong cạp quần.

Vòng eo thon gọn rắn chắc, vai rộng chân dài.

Nghĩ đến giấc mơ 'dăm tà' tối qua, tôi đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn anh ấy.

Qua đây.

Tôi đi theo Giang Thần, ngoan ngoãn vào văn phòng bên cạnh.

Tôi đặt những thứ mình mang đến lên bàn làm việc, Giang Thần lần lượt lấy đồ từ trong túi ra.

"Dâu tây, cherry? Ha, Chu Tiếu Tiếu, cô cũng hào phóng thật."

Ngay sau đó, anh ấy lại lấy một con gà nướng cùng với một con vịt quay ra, còn có một miếng thịt ba chỉ quay giòn. Nhìn miếng thịt ba chỉ quay kia, nụ cười trên khóe miệng Giang Thần cứng đờ lại.

Tôi hơi lấy lòng mà lấy quyển Ỷ Thiên Đồ Long Ký kia ra khỏi túi đặt lên bàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!