Chương 3: (Vô Đề)

Anh ta không thể nào to gan đến mức g.i.ế. c người trong trung tâm thương mại đâu, đúng không?

Tôi xuống xe theo Giang Thần, anh ấy đưa thẳng tôi tới thang máy lên tầng năm, tìm đến một quầy nội y rồi chỉ vào chiếc áo lót ren màu trắng, nói với nhân viên bán hàng:

"Phiền cô lấy một chiếc size 34C."

Người bán hàng nhiệt tình tiến lên tiếp đón.

"Vâng vâng, loại vải lưới màu đen này cũng rất đẹp đó, chị có muốn thử không?"

Giang Thần gật đầu.

Đều được.

Nhân viên bán hàng đi tìm nội y, tôi đứng ở lối đi đông người qua lại, cúi đầu nhìn n.g.ự. c mình, mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

"Sao anh biết size của tôi? Anh đúng là đồ lưu manh!"

"Mắt tôi chính là thước đo—— Khụ khụ, ý tôi là, bệnh nghề nghiệp thôi, nhìn qua là biết."

Giang Thần đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi, mặt ngoài thì cố giả vờ bình tĩnh nhưng thực tế vành tai đã ửng đỏ rồi.

Nhân viên bán hàng mang nội y đến, tôi lập tức khom lưng, cúi đầu đi vào phòng thử đồ.

Mặc nội y xong ra ngoài, nhân viên bán hàng lại tiện thể bỏ thêm hai cái màu đen vào túi. Nhưng tôi lắc đầu từ chối.

"Không cần đâu, tôi lấy cái đang mặc trên người là được rồi, hai cái này không cần."

Giang Thần lại nhanh chóng rút điện thoại ra, mở giao diện thanh toán.

"Cầm lấy đi, cái trước bị tôi làm hỏng, coi như đền cho cô."

Nhân viên bán hàng lập tức trợn tròn mắt, nhìn qua nhìn lại hai chúng tôi với ánh mắt đầy mờ ám, sau đó còn che miệng cười.

"Trời ạ, ha ha ha, mãnh liệt vậy sao —— À ý tôi là, tình cảm của hai người tốt thật, thật khiến người ta ngưỡng mộ."

Tôi kéo Giang Thần nhanh chân trốn khỏi hiện trường xấu hổ c.h.ế. t người kia. Rời khỏi tiệm nội y, anh ấy lại mua cho tôi hai chiếc áo phông đắt tiền.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha

Ấn tượng của tôi về anh ấy lập tức tốt hơn rất nhiều.

Không phải bởi vì tiền, chủ yếu là người này hiểu lễ phép.

Trở lại đồn cảnh sát, anh họ tôi đang buồn bã ăn cơm hộp, vừa ăn vừa phun mưa kể khổ với cảnh sát.

"Tôi đúng là xui xẻo quá mà. Mấy hôm trước trời nóng không tả nổi, các đồng nghiệp thay phiên nhau vào phòng giải phẫu hóng điều hòa. Trương Ân cũng từng trốn vào đó ngủ trưa mấy lần, bọn họ đều chẳng sao, vậy mà đến lượt tôi lại gặp chuyện. Aiz, cũng do tôi bát tự yếu, nơi này khắc tôi."

Thành phố của chúng tôi vốn không lớn, người địa phương quen biết móc nối, gần như với ai cũng có chút giao tình, cảnh sát cũng khá khách sáo đối với anh tôi.

Anh ——

Vừa nghe thấy tôi gọi, anh tôi lập tức bỏ hộp cơm đang cầm trong tay xuống, đi về phía tôi.

"Tiếu Tiếu, ôi, anh làm em bị liên lụy rồi."

"Camera giám sát hỏng rồi, cảnh sát đã lấy ổ cứng đi sửa, chắc phải ngày mai mới xong. Em nói với mẹ em một tiếng, bảo mẹ em đừng lo, tối nay anh phải ở lại đây rồi."

Anh tôi nói vài câu xong lại quay lại cầm hộp cơm lên, vừa ăn vừa kể cho tôi nghe về vụ án này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!