Chương 2: (Vô Đề)

Để tiện bảo quản thi thể, nhà tang lễ đặc biệt thiết lập phòng giải phẫu, sát vách chính là kho lạnh, t.h. i t.h. ể được bảo quản trong kho lạnh, sau khi giải phẫu xong cũng tiện cho việc trực tiếp hỏa táng.

Hôm nay, Giang Thần đã liên lạc trước với nhân viên nhà tang lễ, cũng là đồng nghiệp của anh tôi

- Trương Ân

- phụ trách chuyển t.h. i t.h. ể từ kho lạnh đến phòng giải phẫu, sau đó gọi điện thoại bảo Giang Thần qua giải phẫu.

Theo lời Trương Ân, anh ấy chuyển t.h. i t.h. ể vào lúc mười giờ, anh trai tôi và tôi vào lúc mười giờ mười phút.

Giang Thần đến phòng giải phẫu lúc mười giờ rưỡi, từ lúc anh ấy vào, trong phòng giải phẫu chỉ có một mình tôi, không hề có t.h. i t.h. ể nào khác, nên anh ấy mới nhầm lẫn.

Tôi trợn tròn mắt.

"Ý gì vậy, t.h. i t.h. ể đó chạy mất rồi?"

"Đây là nạn nhân của một vụ án g.i.ế. c người hàng loạt, rất có thể trên người cô ấy còn lưu lại dấu vết của hung thủ."

Giang Thần thờ ơ liếc tôi một cái.

"Người trộm t.h. i t.h. ể là đồng bọn của hung thủ."

Tôi gấp đến độ nắm lấy cánh tay của Giang Thần.

"Anh tôi chắc chắn không phải đồng bọn của hung thủ, bây giờ phải làm sao đây bác sĩ Giang."

"Phòng giải phẫu có camera giám sát, cảnh sát sẽ trích xuất ra xem. Còn cô – bây giờ cô cùng tôi tới đồn cảnh sát."

Giang Thần kéo tôi lên xe anh ấy.

Lúc ngồi vào ghế phụ rồi, đầu óc tôi vẫn còn mơ màng.

Tôi quay đầu lại, nhìn anh ấy thắt dây an toàn sau đó chậm rãi tháo khẩu trang. Da anh ấy rất trắng, mày rậm mắt đen, nhìn từ sườn mặt không hiểu sao cứ có cảm giác bệnh tật.

Trong lòng tôi bỗng hiện lên một ý nghĩ đáng sợ.

"Không đúng, sau khi tôi và anh trai ra ngoài, một mình anh ở lại phòng giải phẫu rất lâu, anh cũng có hiềm nghi đúng không?"

Tay Giang Thần đang đặt trên vô lăng, những ngón tay thon dài trắng nõn đột nhiên siết chặt.

Anh ấy quay đầu lại, nhếch môi lên, bỗng cười một cách nham hiểm.

"Ha, thật thông minh."

Anh là hung thủ!

Tôi hét lên một tiếng, luống cuống tay chân định mở cửa chạy ra ngoài, không nghĩ tới vừa dùng lực đã phát hiện cửa xe đã bị khóa lại từ lúc nào không rõ.

Tôi sợ đến ngây người, sau lưng nổi đầy da gà.

Giang Thần cúi người kề sát lại, ghé vào tai tôi thì thầm.

"Muốn chạy sao, muộn rồi."

Giọng điệu trầm thấp hơi khàn, từng câu từng chữ đều được giảm chậm hết mức có thể, biến thái tới cùng cực.

Chỉ nháy mắt, trong đầu tôi đã hiện ra cả trăm cảnh mình bị anh ta cầm d.a. o mổ phanh thây.

"A, tôi liều mạng với anh!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!