Chương 8: (Vô Đề)

CHAP 8 

Lý Liên xùy một tiếng, không nói gì.

Nhắc mới nhớ, hai người họ quen biết nhau vào một hoàn cảnh khá độc đáo. Đó là vào khi Đàm Yên vừa xuống máy bay trở về Trung Quốc sau chuyến đi đêm dài. Lúc đó đã là tối muộn nên không có nhiều taxi, dịch vụ gọi xe trực tuyến cũng chưa phát triển.

Vừa hay Lý Liên đang tìm người đi chung xe, Đàm Yên nghĩ ngợi một chút rồi cũng đồng ý đi chung với anh ta.

Có thể là do hai người xui xẻo, tài xế thấy Đàm Yên xinh đẹp, lại thấy Lý Liên là đàn ông nhưng văn nhược yếu đuối, nhìn qua cũng không biết đánh nhau nên nổi ý đồ tham lam, đi được nửa đường thì quẹo vào một xưởng gỗ hoang vắng vẻ không một bóng người.

Lý Liên ưỡn ngực đi ra, kết quả là bị tài xế đánh cho không đứng dậy được. Tuy mặt mũi bầm dập nhưng anh ta vẫn không quên giữ chân tài xế, tạo cơ hội cho Đàm Yên chạy đi gọi cảnh sát.

Kết quả là, cảnh sát thì chẳng thấy đâu nhưng anh ta thấy Đàm Yên nhặt một khúc gỗ to, mặt liệt bước về phía trước, đập thẳng vào ót tên tài xế.

Tên tài xế sửng sốt nhưng vẫn không đặt Đàm Yên vào mắt. Chỉ là một cô gái trẻ, không la hét bỏ chạy đã là kỳ tích rồi, còn có thể khoẻ đến đâu...

Hắn ta né sang bên cạnh, tránh được một gậy, hơn nữa còn có tâm trạng trêu đùa.

Đàm Yên mặt vẫn lạnh, lại đập thêm một gậy nữa.

Mau, chuẩn, tàn nhẫn.

Tên tài xế kinh hãi hét lên một tiếng, nhăn nhó ngã bụp xuống đất, bất tỉnh.

Lý Liên sốc toàn tập.

Đàm Yên lúc này mới chạy đi gọi cảnh sát. Khi cảnh sát đến, họ đưa cả hai người lần tên tài xế vẫn đang choáng váng đến đồn cảnh sát.

Đến khi tài xế tỉnh lại, họ bắt đầu tra hỏi từng câu một rồi kết luận: Đàm Yên chỉ phòng vệ chính đáng.

Nhưng tên tài xế thì không may mắn như vậy. Một gậy đó của Đàm Yên vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, đến nỗi khi tra hỏi, hắn ta liên tục nói mình bị chóng mặt và buồn nôn. Cảnh sát đưa anh ta vào bệnh viện kiểm tra, kết quả là......

Chấn động não.

Dù sao thì hắn cũng là người có ý đồ xấu xa ra tay trước còn bên Đàm Yên mới là người chịu thiệt thòi nên cô hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Sau khi tra hỏi xong, trời đã sáng.

Cảnh sát giữ lại hai người dặn dò không được tùy tiện ngồi xe đen*, phải ngồi taxi có xuất xứ rõ ràng thì mới an toàn.

( Từ này convert là hắc xe á các nàng, tui không rõ từ này có nghĩa gì nhưng tui nghĩ nó giống kiểu hắc điếm ấy, kiểu lai lịch bất minh hay phường trộm cắp các kiểu.)

Lý Liên gật đầu lia lại, vâng vâng dạ dạ, ra khỏi cục cảnh sát liền hỏi Đàm Yên.

Cô có học võ à?

Đàm Yên lắc đầu:

"Đâu có, chỉ là khoẻ hơn so với người bình thường thôi."

Lý Liên vốn không hiểu khoẻ hơn so với người bình thường mà Đàm Yên nói là như thế nào. Cho đến một ngày, anh ta đến chung cư của Đàm Yên để giục bản thảo, anh phát hiện thang máy bị hỏng. Nhân viên đưa nước ngại không muốn cuốc bộ lên tận tầng 9 không chịu vác lên.

Thế là Đàm Yên một tay vác bình nước lên vai, mặt không đổi sắc mà leo lên tận tầng 9.

Lúc này, Lý Liên mới chấp nhận thực tế rằng dưới lớp vỏ bọc yếu ớt kia của cô là một con King Kong dũng mãnh không thua kém gì cánh đàn ông.

Có lẽ là vì cũng chung hoạn nạn nên hai người bắt đầu qua lại. Khi biết được Đàm Yên kiếm sống nhờ nghề vẽ tranh minh hoạ, Lý Liên đã dựa vào các mỗi quan hệ của mình để tìm cho cô không ít các công việc nhẹ nhàng lại hậu hĩnh.

Khi anh ta đọc lý lịch du học sinh đại học C ở Mỹ cũng bị loá đến mù mắt, choáng váng hỏi tại sao cô lại chọn nghề vẽ minh hoạ này thì Đàm Yên chỉ trả lời 3 chữ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!