Chương 6: (Vô Đề)

CHAP 6 

Khi nghĩ đến điều này, Bàng Quân Đạt cảm thấy thằng nhóc này thật mất giá.

Khi anh chàng Lâm Khê này còn nhỏ, tình tình lạnh lùng lại dễ thương, làm chao đảo một nhóm các bà các dì. Đến thời kỳ phản nghịch thì đào hoa phong lãng, hay ra tay hành hiệp trượng nghĩa nên rất được lòng con gái.

Làm sao một con người như vậy lại bị một cô gái hám giàu bỏ rơi?

Bàng Quân Đạt không rõ tình huống cụ thể, người anh em đỗ trường đại học C kia cũng không nói rõ sự tình. Thậm chí bọn họ còn chưa nói tên của cô gái kia cho Bàng Quân Đạt, chỉ thống nhất xưng hô là cô gái hám giàu.

Nghe nói trước vụ tai nạn kia, Lâm Khê cũng đã suy đồi đạo đức rất lâu. Sau vụ tai nạn này, người nhà Lâm Khê đều thống nhất yêu cầu bọn họ không nói cho anh ta về sự có mặt của người bạn gái này, đồng thời tiêu hủy mọi dấu vết về mối quan hệ của bọn họ như quà tặng hay ảnh chụp chung.

Triệt sạch tận gốc, không lưu lại dấu vết gì.

Lâm Khê nằm trên giường hồi lâu, đột nhiên cầm điện thoại lên.

Sau khi hồi phục cơ thể, Lâm Khê đac đi tìm rất nhiều hoạ sĩ hòng tái hiện lại những gì trong giấc mơ của mình

---- anh nói là trong giấc mơ nhưng thực chất là một cô gái trong giấc mơ.

Anh khẳng định mình đã mơ thấy cô gái này rất nhiều lần nhưng lại không thể nhớ rõ được khôn mặt của cô ấy. Vì vậy nên anh đi tìm hoạ sĩ ở khắp nơi, vẽ lại hình ảnh ấy để cố gắng nhắc nhở bản thân.

Điện thoại của anh chứa đầy những hình ảnh từ ảnh phác thảo đến tranh sơn dầu, màu nước với những khuôn mặt khác nhau.

Và bây giờ, anh bắt đầu xem lại chúng.

Bàng Quân Đạt nghĩ

-- cô gái trong giấc mơ đó phân nửa là cô gái hám giàu kia, không nghĩ rằng tên nhóc Lâm Khê này cũng rất si tình.

Anh ta khuyên Lâm Khê:

"Cậu luôn nói rằng cậu mơ thấy một cô gái, nhưng chưa chắc cô ấy đã có thật, có thể là do cậu cô đơn lâu ngày quá thôi. Tôi thấy Đàm Yên cũng không tệ, hay là cậu thử một lần xem?"

Lâm Khê nằm quay lưng về phía anh ta, ngón tay lướt màn hình điện thoại, lơ đãng ừm một tiếng.

"Cậu là anh em của tôi nên tôi cũng nói thằng, tôi thích cô ấy. Nếu cậu không để ý đến cô ấy, tôi sẽ ra tay đó."

"........... Tùy cậu."

Bàng Quân Đạt hạn hán lời:

"Cậu thực sự không có ý với người ta?"

Lâm Khê ngồi dậy, ném điện thoại lên bàn, nhéo mắt nhìn anh ta.

"Cậu nên bỏ cuộc đi, cậu sẽ không bao giờ theo đuổi được cô ấy."

"Cũng đâu ai biết trước được điều gì." Bàng Quân Đạt nói.

"Biết không chừng, cô ấy sẽ yêu tôi."

-----Cộc cộc.

Bàng Quân Đạt đi ra mở cửa, vừa mở ra đã thấy Đàm Yên lặng lẽ đứng ở đó.

Anh ta âm thầm cảm thán, cô gái này đúng là trắng trẻo xinh đẹp, trắng đến phản quang. Khuôn mặt không gầy đến trơ xương mà cũng không béo đến phù nề, bóng loáng tinh tế như sứ vậy, khiến người ta không nhịn được mà muốn miết thử.

Đàn Yên nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!