Chương 4: (Vô Đề)

Bà chủ nói không sai. 

Chiếc thuyền này đúng là không sạch sẽ cho lắm.

Dù gì thì cũng là thuyền đánh cá, chẳng có ai lại đi trang trí cho thuyền đánh cá cả. Tất cả đều được làm bằng những cây gỗ cồng kềnh tựa vào bờ, ở trên còn có lưới, trên lưới vẫn còn một ít vây cá đã khô cong, toả ra một mùi tanh hôi nồng nặc.

Thạch Mỹ Lệ cứ tưởng là cô sẽ được nhìn thấy những chiếc thuyền gỗ thanh tao như trong phim cổ trang, ai ngờ lại chỉ là những chiếc thuyền thô sơ như vậy.

Cô đưa tay lên bịt mũi:

"Không còn cái nào sạch sẽ hơn một chút sao?"

Người cho thuê đang thương lượng giá cả với Đàm Yên lập tức không vui, vỗ vỗ quần nói:

"Cô nghĩ đây là công viên hay là điểm thu hút khách du lịch sao? Chúng tôi chỉ có loại thuyền đánh cá như thế này, cô muốn thuê thì thuê mà không thuê thì thôi."

Đàm Yên không nhìn Thạch Mỹ Lệ, cô nhẹ gióng nói với người chủ thuê.

"Chú ơi, cháu không biết chèo thuyền. Một giờ hoặc lâu hơn nữa, giá cả thế nào là hợp lý ạ?"

"Nếu chỉ có một mình cô thì 70 tệ, tôi có thể chở bốn người trên một thuyền. Nếu có thêm 3 người nữa vào thì 40 tệ một người."

Đàm Yên quay lại nhìn 4 người: Thế nào?

Lâm Khê gật gật đầu: Thành giao.

Thạch Mỹ Lệ bị ông chú làm cho tức đến muốn giậm chân bỏ đi, nhưng Lâm Khê còn ở lại, cô ta không muốn rời đi như vậy.

Giang Hiểu Đồng bịt mũi lại, cô không chịu nổi mùi tanh như vậy. Cô kéo kéo tay Thạch Mỹ Lệ:

"Hay là chúng ta không đi nữa, đi dạo ở trên bờ thôi-----"

Ngồi thuyền đi.

Thạch Mỹ Lệ gượng cười.

"Cảm nhận một chút sinh thái tự nhiên chẳng phải tốt sao?"

Nhưng vấn đề là hiện tại là bọn họ lại có tới 5 người, một chiếc thuyền không chở hết. Sau khi thương lượng, giá vẫn là 40 tệ một người, ba cô gái một thuyền còn Bàng Quân Đạt và Lâm Khê một thuyền.

Thạch Mỹ Lệ cảm thấy tủi thân.

Cô ta đã cố gắng chịu mùi cá tanh hôi khó chịu để lên thuyền, rồi cuối cùng cũng không được ngồi chung với Lâm Khê.

Giang Hiểu Đồng lại càng tủi thân.

Không được đi Thu Sơn cốc thì thôi đi, lại phải ngồi chiếc thuyền đánh cá đầy mùi hôi này.

Nhưng mà may mắn làm sao, phong cảnh ở đây cũng không tệ lắm.

Từng đợt gió nhẹ mơn man thổi, ánh nắng chiếu xuống mặt hồ. Sóng nước long lanh, mặt hồ lay động từng ánh bạc như dát vàng. Giữa hồ có rất nhiều hoa sen, từng bông từng bông màu hồng phấn đẹp mắt. Người lái đò biết họ đang đi ngắm cảnh nên cũng chèo họ ra giữa hồ để ngắm sen.

Đàm Yên ngồi xếp bằng trên thuyền. Cô nâng vành mũ lên, nheo mắt nhìn từng cụm sen nở rộ, vừa nhìn vừa cúi đầu vẽ trên giấy.

Người lái đò nhìn thấy vậy liền hỏi:

"Con gái biết vẽ hả? Con học trường đại học nào? Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"

Ba cô gái tình cách cũng hoà đồng, người lái đò cũng rất sẵn lòng nói chuyện với các cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!