"Vậy hả? Có thể do tai của anh có vấn đề gì đó, anh nên đến gặp bác sĩ đi. Đó là bệnh nặng đấy."
Đàm Yên mặt không biểu tình nói.
Gió đêm thổi tóc cô bay tán loạn. Trước đây, cô không thích một mái tóc dài phiền phức, vì vậy nên cô ra tiệm cắt ngắn, chỉ để dài đến mang tai.
Nhưng tóc của cô dài rất nhanh, bây giờ nó lại dài đến ngang vai.
Đưa tay vén tóc ra sau tai, Đàm Yên phớt lờ sự có mặt của Lâm Khê, tập trung ngắm cảnh.
Sân thượng trống trải, chỉ có vài chậu hoa với những bông hoa nhỏ xanh mướt. Trời tối mịt khiến cô không nhìn rõ gì cả.
Cô không muốn ở cũng một chỗ với Lâm Khê.
Nghĩ là làm, Đàm Yên đứng dậy, cầm theo chiếc ghế nhỏ đi xuống dưới.
Cô đi lướt qua vai của Lâm Khê, anh ta vẫn không nói gì. Trong một khoảnh khắc, ánh lửa bùng lên trên tay của anh ta, còn kèm theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Anh ta búng nhẹ ở đầu thuốc, rít một hơi, tàn thuốc rơi bộp xuống đất. Cứ như thể anh ta lên đây chỉ để hút thuốc vậy.
Trong phòng khách, một đám người đang tụm lại chơi đánh bài, trò chuyện rôm rả nhiệt tình. Trên mặt Bàng Quân Đạt đã dán 3 tờ giấy, anh ta là người cười to nhất.
Thạch Mỹ Lệ quay đầu lại nhìn Đàm Yên, giật tờ giấy trên mặt ra, đặt tấm bài xuống bàn.
"Ba người các cậu chơi tiếp đi, tôi đi dạo một lát."
Bàng Quân Đạt cũng không giữ cô ta. Ba người lại tiếp tục quây lại chơi đấu địa chủ. Anh ta thuần thục tráo bài, đầu lưỡi liếm một tờ giấy dàn ở trên mặt mình, thoáng nhìn Đàm Yên một cái, mỉm cười hỏi.
"Em gái, muốn ở bên tôi không?"
Quên đi. Đàm Yên lắc đầu.
"Muộn rồi, tôi về phòng đây."
Đi ngủ sớm vậy? . Bà chủ kinh ngạc.
"Hôm nay tôi đi tàu xuyên đêm nên rất mệt."
Bà chủ gật đầu vẻ thông cảm.
Đằng sau có tiếng mở cửa. Hẳn là người trên sân thượng trở về. Đàm Yên xỏ dép, loẹt xoẹt đi lên lầu.
Nửa đêm, trời lại đổ mưa.
Từng giọt nước mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ. Đàm Yên không thể ngủ được, chỉ có thể vùi đầu vào gối mà hít một hơi thật sâu.
Thức một mạch đến lúc trời tờ mờ sáng, Đàm Yên lấy điện thoại ra xem dự báo thời tiết. Trời nắng.
Cô xách theo sổ phác thảo, mặc một bộ dồ thể thao, đội một chiếc mũ lưỡi trai nhỏ, chuẩn bị đi về phía hồ nước.
Dưới lầu im lặng không một âm thanh, Đàm Yên nhẹ nhàng đi xuống, không quấy rầy một ai.
Cái hồ kia nhìn thi rất gần, nhưng nếu đi qua thì cũng mất ít nhất 10 phút. Đàm Yên chưa ăn sáng, nhìn xung quanh cũng không có cửa hàng. Thôn trấn thì lại quá xa, cô tính toán khoảng cách rồi lựa chọn từ bỏ. May mà trong túi còn có một thỏi chocolate, coi như là thoả mãn cái miệng.
Vẽ tranh chì ở hồ cũng không nên vẽ quá lâu. Trời bắt đầu hửng sáng, sương mù dần dần tan đi, nhiệt độ không khí cũng tăng. Đàm Yên chụp lại vài tấm hình tham khảo, hài lòng trở về thưởng thức bữa sáng.
Khi cô bước vào, bà chủ đang tưới hoa nhìn cô mỉm cười:
"Cậu nhìn đi, tôi nói tiểu Yên đã ra ngoài rồi mà cậu cứ không tin cơ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!