Trong một khoảnh khắc, Đàm Yên vô cùng muốn ấn đầu Lâm Khê vào tường, dí dí vài cái cho bõ tức.
Nhưng nếu cô làm như vậy, người mẹ xinh đẹp và cao quý của Lâm Khê nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Cho nên Đàm Yên chỉ hờ hững mà nói.
"Anh bắt chuyện quê mùa quá." rồi đạp một phát thật mạnh lên giày của Lâm Khê. Tuy rằng cô đang đi dép lê, nhưng một phát đạp này thực sự là dùng hết sức lực mà đạp.
Lâm Khê đau đớn lùi lại một bước.
Mà Đàm Yên, nhân lúc này liền đóng sập của lại. Cô vào phòng, tắt điện thoại.
Không đặt vé nữa.
Không phải chỉ là giả vờ như xa lạ sao? Vậy thì để xem ai hơn ai.
Chiếc vali lại được mở ra lần nữa. Cô lấy giấy và sách bên trong ra, bắt đầu gọt bút chì.
Chuyến đi lần này không chỉ để thư giãn. Quan trọng nhất là phải tìm được phong cách riêng và cảm hứng sáng tác.
Cô đã không cho ra được tác phẩm nào hay trong vòng gần hai tháng.
Mỗi lần nhấc cọ vẽ hay bật máy tính lên, cô lại cảm thấy bồn chồn và lo lắng, không thể nào bình tĩnh mà vẽ được. Người ta nói trước khi có sự cải thiện vượt bậc về kỹ năng, người đó sẽ bị tắc nghẽn, trở ngại trong một khoảng thời gian dài. Giống như bình cảnh vậy, phải rất cố gắng để vượt qua.
Chính vì điều này mà cô buộc phải rời khỏi tổ ấm tiện nghi của mình, nghe lời Lý Liên mà đi tàu suốt một đêm để đến đây.
Đàm Yên mở tập phác thảo.
Cô đã vẽ thử vài nét trên tàu hôm qua. Kết quả cũng chẳng khả quan là mấy.
Đàm Yên ném quyển sổ sang một bên, thở dài.
A, cảm giác này thật tồi tệ.
Cô thừa nhận mình có chút tự kiêu, nếu không thì cũng không đơn phương từ chức mà trở về Trung Quốc. Nhưng nghĩ về tình cảnh hiện tại, cô lại cảm thấy nản lòng.
Đàm Yên đưa tay kéo rèm.
Ngoài trời vẫn mưa nhưng đã bớt đi một chút. Ở ven hồ, mọc tràn lan là những cây xương bồ đang vươn tán lá rộng, dài, bung nở những bông hoa vàng rực rỡ. Càng về phía Đông, càng thấy những ngôi nhà ngói xanh, tường trắng thấp thoáng như ẩn như hiện trong mưa.
Khi trời chạng vạng tối, mưa gần như đã tạnh, Đàm Yên đi xuống lầu hỏi bà chủ nhà xem có gì ăn được không.
Đi xuống phòng khách, cô thấy một chậu bột mì ở trên bàn cùng với nhân thịt băm nhỏ.
Bàng Quân Đạt đứng đó, mặc một chiếc tạp dề in hình Bia Thanh Đảo, trên tay là một cây lăn bột dài. Cậu nhìn thấy Đàm Yên, vẫy tay cười cười.
"Em gái, tụi anh em làm sủi cảo nè, em có muốn làm cùng không?"
Bà chủ đang ngồi ở kia lăn bột, bên cạnh cô còn có một cô gái đang cười toe toét, mắt tròn xoe đang cẩn thận ngồi gói bánh.
Bà chủ dặn dò:
"Này, đừng nhét nhiều nhân quá, dễ bị bục....."
Đàm Yên nhìn một bàn 3 người. Bà chủ rất điêu luyện, cán bột vừa tròn vừa đều. Bàng Quân Đạt đã hoàn thành vô cùng xuất sác, từng cái từng cái một đều vuông vức xinh xắn.
Đến lượt cô gái kia gói sủi cảo, tuy không đẹp nhưng ít ra còn bột còn túm lại được.
"A, chết tôi mất. Thật là.'' Đàm Yên xắn tay áo. Bàng Quân Đạt chủ động nhường chỗ." Em lăn bột đi, để anh gói cho. A, chết anh mất, khó quá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!