CHAP 16
Đàm Yên vẫn nhớ rõ tại sao hai người họ lại chụp bức ảnh này.
Hôm đó là lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường nên thứ 4 được nghỉ một ngày.
Đàm Yên không có hứng thú với hoạt động trường tổ chức. Tủy rằng tham gia thì sẽ được cộng thêm điểm nhưng cũng chẳng thấm vào đậu, không bằng học hành chăm chỉ để lấy chứng chỉ.
Nhưng tình cờ là quán cà phê của trường có công việc bán thời gian vào cuối ngày, mặc trang phục thú bông để phát đồ ngọt cho những người đi qua. Sáu giờ, tám mươi tệ.
Vì đang là mùa hạ nên nắng chói chang, bộ đồ thú bông này lại rất nặng, dày, ngột ngạt và kín gió nên công việc này không ai muốn làm cả. Đàm Yên nghĩ mình cũng rảnh rỗi không có việc gì nên cũng ứng cử.
Hôm đó, Lâm Khê cũng có mặt.
Anh ta biết chơi piano, hơn nữa lại chơi rất hay nên tất nhiên là sẽ có việc để làm.
Đàm Yên không nói với Lâm Khê rằng cô làm việc bán thời gian mà chỉ nói rằng cô đang làm chuyện tốt. Nhưng Đàm Yên đang phân phát bánh kẹo thì đột nhiên Lâm Khê bước tới-----
Trong trang phục thú bông, tầm nhìn của Đàm Yên vô cùng hạn chế. Đến lúc cô nhìn thấy Lâm Khê thì anh đã đến rất gần rồi, cô có tránh đi thì cũng không kịp.
Tránh không kịp thì thôi không tránh nữa, hơn nữa cô nghĩ Lâm Khê sẽ không nhận ra cô đâu. Vì vậy nên cô vẫn làm như bình thường, vụng về lấy ra hai cây kẹo mút, nghiêng đầu đưa cho Lâm Khê
Lâm Khê không nhận, xanh mặt, đưa tay cởi đầu thú bông trên đầu cô xuống.
Đàm Yên đã đứng dưới ánh nắng mùa hè những 3 tiếng đồng hồ, tóc buộc đuôi ngựa theo mồ hôi dính bết vào cổ
Cô đưa tay lên che nắng, giật lại đầu thú bông từ tay Lâm Khê rồi đội lên đầu:
"Anh đừng cản trở công việc của em."
Cô và Lâm Khê đã nhiều lần cãi nhau về việc làm thêm.
Vào thời điểm đó, công việc tốt nhất cô có thể làm là gia sư, còn anh thì hay làm thu ngân hoặc nhân viên bán hàng trong siêu thị.
Lâm Khê cảm thấy những công việc cô làm đã mệt mỏi lương lại còn thấp nên vẫn luôn cảm thấy không hài lòng. Thay vào đó, anh tìm cho Đàm Yên những công việc nhàn hạ hơn, ngồi trong văn phòng bật điều hoà và phân loại tài liệu.
Nhưng Đàm Yên không chịu.
Cô vừa nhìn là biết, mấy công việc đó chỉ nuôi cô lười biếng. Sau khi hai người ở bên nhau, có đủ loại người chỉ trỏ nói xấu sau lưng cô, rằng cô chim sẻ mà muốn đậu cành cao, thậm chí còn có người bảo cô bán thân để trục lợi từ Lâm Khê.
Khó nghe hay xấu xí đến đâu, đều đủ cả.
Nghe được nhiều những lời như vậy, dần dần Đàm Yên cũng không muốn tiếp nhận ý tốt của Lâm Khê nữa.
Có lẽ là vì vừa cãi nhau xong, Lâm Khê cũng không nang ngược kéo cô đi như lúc trước nữa mà hỏi.
"Em có muốn uống nước không? Còn bao nhiêu thời gian nữa thì xong việc?"
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Lâm Khê ngừng tập luyện, chủ động đeo tai mèo và tạp dề rồi cùng Đàm Yên đi phát đồ ngọt.
Vào giờ nghỉ trưa, chủ quán cà phê gọi cơm hộp, ngay khi Đàm Yên vừa cởi bộ đồ thú bông ra thì Lâm Khê đã giật lấy, tự mặc vào và đội lên đầu.
"Là bạn trai, anh không thể nhìn em chịu khổ thế này được."
Đàm Yên cũng không giật lại, bởi vì bộ đồ này vừa bẩn vừa ngột ngạt, một người ưa sạch sẽ như Lâm Khê chắc không chịu được quá nửa tiếng đâu.
Nhưng cô đâu ngờ được Lâm Khê thực sự chịu được, hơn nữa còn đứng liền hai tiếng mà không một câu phàn nàn.
Trong lúc diễn tập cũng có người đến tìm anh nhưng anh cũng chỉ nói anh sẽ chờ cô làm việc xong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!