CHAP 15
Đàm Yên khoanh tay, ngồi trên sopha nhìn Lâm Khê.
Anh ta đang lấy thẻ căn cước của Khúc Đức Kinh giao cho lễ tân.
Cô lễ tân này tuổi không lớn lắm, khoảng 17 18 tuổi, lúc này đang đỏ mặt cúi đầu tìm thẻ phòng:
"Thưa tiên sinh, thẻ phòng của ngài đây ạ."
Cảm ơn
Lâm Khê cười rạng rỡ, cô lễ tân ngượng ngùng đỏ bừng mặt.
Đàm Yên lạnh mặt nhìn anh ta, thầm nghĩ hormone sinh dục của tên này đúng là không giảm đi chút nào.
Lâm Khê một tay dìu Khúc Đức Kinh, một tay cầm thẻ phòng, nhất thời không rảnh tay ấn thang máy. Đàm Yên bước thẳng tới, ấn đi lên.
Rốt cuộc thì, anh ta vẫn đang giúp cô.
Khúc Đức Kinh say thật. Toàn thân anh ta đều là mùi rượu, đứng trong thang máy chật hẹp quả là vô cùng gay mũi.
Nhưng say thì cũng có cái tốt của say.
Một người say khướt như vậy, Lâm Khê hẳn sẽ không làm gì anh ta.
Khúc Đức Kinh khịt mũi, thì thầm.
Tiểu Yên....
Đàm Yên đưa tay vén tóc ra sau tai, không nói gì.
Lâm Khê nói:
"Xem anh ta gọi cô trìu mến chưa kìa."
"Không liên quan đến anh, đúng không?"
Đàm Yên không nhìn anh ta, lạnh lùng nói.
"Lâm tiên sinh khá rảnh rỗi nhỉ?"
"Là một người đang theo đuổi cô, tôi tất nhiên phải tìm hiểu chi tiết về đối thủ của mình."
Lâm Khê không hề tức giận, ngữ khí bài xích của Đàm Yên cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của anh ta.
Anh ta chỉnh lại tư thế, cười cười nói:
"Đàm tiểu thư, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Chắc là cô cũng hiểu đạo lý này chứ?"
Đàm Yên dựa vào thang máy lạnh lẽo:
"Vậy Lâm tiên sinh cứ từ từ mà tìm hiểu."
Đúng lúc này, thang máy dừng lại, mở cửa ra. Đàm Yên đi ra ngoài trước, cầm thẻ phòng xoẹt một cái, mở cửa.
Vào trong phòng, Lâm Khê không khách khí ném thẳng Khúc Đức Kinh lên giường, xoa xoa tay, định bắt lấy cánh tay của Đàm Yên nhưng bị cô xoay người né tránh.
Lâm Khê nhìn bàn tay trống không của mình, không khó chịu, thậm chí đuôi mày khoé mắt vẫn có chút ý cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!