CHAP 12
Chắc là do bị Lâm Khê kích thích, Đàm Yên lại nằm mơ về những năm tháng thuở thiếu thời.
Mơ thấy lần đầu tiên Lâm Khê bắt đầu theo đuổi cô là vào một đêm, sau khi làm xong công việc bán thời gian ở tiệm ăn đêm, cô lê lết tấm thân mệt mỏi về. Và chính vào lúc đó, ở dưới ký túc xá, cô đã nhìn thấy Lâm Khê.
Anh đứng cùng bạn cùng phòng của anh, dưới chân là một vòng nến sáng rực cùng với biết bao nhiêu là hoa hồng. Lâm Khê đứng ở giữa vòng nến đó, trên tay là một cái loa to, tranh cãi ỏm tỏi với chú bảo vệ.
"Cháu sẽ chịu trách nhiệm về hành động của mình mà, bác cứ yên tâm đi. Đợi cô ấy đi xuống, cháu sẽ dập hết nến đi luôn, không có chuyện gì xảy ra đâu....."
Ở bên cạnh anh là Trình Thần và Tào Gia Lương, mỗi người cầm một bình cứu hoả, bày ra tư thế sẵn sàng.
Bác bảo vệ đương nhiên là không đồng ý.
Thấy càng ngày càng có nhiều người tụ tập lại đây, bác ta giật lấy bình cứu hoả từ tay Trịnh Thần, mặc kệ Lâm Khê ngăn cản, phun thẳng vào người anh ta và mấy ngọn nến bên ngoài.
Lâm Khê không để ý người mình đang ướt sũng nước.
Thay vào đó, anh ta cầm loa, ngửa thẳng cổ, hét lên.
"Đàm Yên!!! Tôi yêu em!!!"
Đám bạn cũng phòng của anh cũng hét theo: Đàm Yên! Đàm Yên!
Bởi vì cô làm việc cho công ty vận chuyển nước nên có không ít sinh viên trong trường biết mặt cô. Khi thấy cô đến, họ dùng khuỷu tay huých huých cô, trên mặt đều là nụ cười mờ ám, bảo cô nhanh đồng ý đi.
Nhưng Đàm Yên thì không.
Cô đã đứng tận mười tiếng đồng hồ mà không ngừng nghỉ, chân đã mỏi nhừ, cả người kiệt sức nên đang rất muốn nghỉ ngơi, vô cũng muốn nghỉ ngơi!!!
Lâm Khê ồn ào như vậy khiến cô rất bực mình.
Cô hít một hơi thật sâu, trực tiếp bỏ qua ánh mắt mong đợi của Lâm Khê, chỉ vào đống hỗn độn dưới đất, lạnh mặt nói.
"Xin hãy thu dọn đống này, ngay lập tức! Đừng mang đến phiền phức và gánh nặng cho người khác, cảm ơn!"
.......
"Chị, chị, chị dậy rồi à?"
Còn chưa mở mắt, cỗ đã nghe thấy tiếng của em trai mình.
Đàm Úy vừa xin nghỉ học trở về.
Thằng bé nhỏ hơn cô 7 tuổi, vừa mới đậu đại học, tính nết hoàn toàn trái ngược với Đàm Yên. Nó là người hoạt bát, năng nổ, thích ra ngoài vận động hít khí trời. Cũng chính vì như vậy nên làn da của nó có màu nâu lúa mạch khoẻ mạnh, bây giờ vẫn như vậy chẳng mảy may thay đổi gì.
Từ nhỏ, Đàm Yên đã phải chăm sóc cho cậu em trai này, vì vậy nên cũng dịu dàng hơn so với bình thường.
Đàm Yên mở cửa. Đàm Úy cười nhe răng nhếch miệng:
"Chị, mẹ vừa hầm canh gà, bảo chị qua ăn cơm."
Hai chị em ăn cơm, sau đó dập đầu bái lạy trước bài vị của ông nội.
Sau khi bị giam giữ một lần, Đàm Tài mới thành thật thu liễm tính tình. Mà khoản tiền Đàm Yên phải trả để bảo lãnh anh ra ra, thím và chị dâu coi như giả câm giả điếc không nhắc tới.
Cũng may số tiền đó cũng không nhiều, Đàm Yên cũng không muốn vì chuyện cỏn con đó mà tranh chấp với chú thím. Cô ở lại nhà hai ngày, sau đó vội vàng bắt tàu về thành phố G.
Cô còn có bản thảo chưa hoàn thành đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!