11
Lưu Mộng và Dương Cường đều sững người.
"Khu đó đúng là cũ nát thật, mà cũ thì mới bị giải tỏa, phá nhà cũ thì chi phí mới thấp."
Tư Tư ở bên hùa theo:
"Thế mức đền bù thế nào?"
"Cũng không nhiều, bồi thường tại chỗ cho tôi căn 100 mét vuông, thêm hơn hai triệu tiền mặt."
Tư Tư diễn xuất cực kỳ khoa trương:
"Thế mà gọi là không nhiều à? Nhà ở khu đó 100 mét cũng phải ba triệu rồi. Cậu bỏ ra tám trăm nghìn, mấy tháng ngắn ngủi mà lời hơn năm triệu..."
Lưu Mộng ghen đến nỗi mắt như muốn nứt ra.
Dương Cường thì mặt lúc đỏ lúc trắng.
Không hiểu hai người họ nghĩ gì, vậy mà thật sự đồng ý để tôi mời ăn.
Xui xẻo thật.
Mất cả hứng ăn uống.
Để ăn bù lại tiền, tôi cúi đầu tập trung vào ăn cho đã.
Lúc này, một nhân viên phục vụ đi đến, khẽ nói:
"Thưa cô, vị khách ở bàn bên kia đã thanh toán bữa ăn cho bốn người các cô. Anh ấy để lại số WeChat, hy vọng cô có thể kết bạn."
Trên khay của nhân viên có một tấm thiệp, nét chữ trên đó cứng cáp và ngay ngắn.
Cả nhóm cùng đồng loạt nhìn theo hướng tay của nhân viên, thấy một người đàn ông dáng cao ráo, gương mặt khôi ngô.
Anh ta khẽ mỉm cười về phía bên này.
Lưu Mộng liền làm ra vẻ, khẽ vuốt tóc, vươn tay định lấy tấm thiệp.
Giả vờ nhã nhặn:
"Anh ta đã bỏ tiền mời ăn, lịch sự thì cũng nên thêm bạn để cảm ơn cho rõ ràng."
Dương Cường mặt đen kịt, giọng chua chát:
"Là để cảm ơn, hay là để tìm đường thoát thân?"
Lưu Mộng không đáp, vẫn vươn tay lấy. Nhưng nhân viên phục vụ khẽ nghiêng người, đưa khay thẳng đến trước mặt tôi.
12
"Xin lỗi, tấm thiệp này là dành cho cô gái này."
Lưu Mộng không tin:
"Anh có nhầm không đấy?"
Thời đại học cô ta là hoa khôi của lớp, lại biết cách ăn diện, mỗi lần đi cùng tôi thì người bị bắt chuyện chắc chắn là cô ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!