Chương 5: (Vô Đề)

Quyết định không thèm giành vé tàu nữa, tôi định thuê xe riêng về nhà. 

Không ngờ vừa ra khỏi trung tâm xổ số thì lão Trương gọi điện hỏi tôi đang ở đâu. 

Anh ấy lái xe hơn 300 cây số đến thành phố A, rồi còn kiên quyết muốn chở tôi về quê, cách đó tận 500 cây số. 

Tôi sững sờ luôn. 

Anh đứng tựa vào cửa xe, cười rạng rỡ đến chói mắt:

"Đừng khách sáo, nhờ cậu mà tớ mới kiếm được một mớ lớn thế này. Đưa cậu về một chuyến là chuyện nên làm." 

Chiếc vòng đen trên cổ tay tôi khẽ rung. 

Giọng nói âm u vang lên trong đầu, cười khẩy:

"Chút nhan sắc với tí tiền đã khiến cô mù mịt phương hướng, đúng là chưa từng trải đời!" 

Anh ấy đã vượt cả một chặng đường dài để đến đây, tôi kiên quyết mời anh ăn một bữa. 

Có lẽ thành phố A quá nhỏ thật. 

Vì trên phố đi bộ, tôi lại chạm mặt Dương Cường và Lưu Mộng. 

Cả hai đều ngạc nhiên tột độ.

Lưu Mộng làm nũng:

"Lão Trương, anh đến thành phố A mà không nói gì với bọn em?" 

"Để Dương Cường mời anh một bữa chứ!" 

Cô ta đúng là giỏi tiêu tiền người khác. 

Cô ta nhiệt tình như vậy, nhìn là thấy Dương Cường không vui rõ rệt. 

Lão Trương xua tay:

"Không cần đâu, Tiểu Ngư nói sẽ mời tôi ăn." 

Mắt Lưu Mộng đảo một vòng:

"Là Dư Tiểu Ngư gọi anh tới đấy à! Xa thế mà cũng tới, cô ta đúng là phiền phức thật." 

Lão Trương thu lại nụ cười:

"Là tôi tự lái xe đến, muốn đưa Tiểu Ngư về nhà, không liên quan gì đến cô ấy cả." 

Lưu Mộng nghẹn họng. 

Dương Cường nhìn tôi, rồi lại nhìn sang lão Trương, nói:

"Hiếm khi gặp lại, bốn người chúng ta ăn một bữa đi." 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Có những người đúng là hèn thật. 

Lúc còn là của họ thì không biết trân trọng, giờ thấy tôi bên cạnh người tốt hơn thì lại khó chịu trong lòng. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!