Chương 49: Thạch điêu tác phẩm

Đánh giá: 9 / 1 lượt

Ngày xuân dương quang ấm ấp, đám thiếu niên tại túc xá số 1987 đang đứng giữa đình viện.

Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc ba người đang cùng nhau ngồi tán gẫu, hiện tại Da Lỗ, Kiều Trì đều đã mười sáu tuổi rồi còn Lôi Lặc cũng đã mười bốn tuổi.

Ba người phát triển cũng rất nhanh, người thấp nhất cũng đã tới một thước sáu, người cao nhất Da Lỗ càng kinh người cao tới một thước chín.

"Kiều Trì, ngươi đừng có ngăn cản chúng ta, lão tứ đã đặt chỗ rồi, ngươi qua chỗ lão tam được không? Vậy đi, đến cuối tháng này ngươi hãy cùng lão tam tới 'Bích Thủy Thiên Đường' của Phân Lai thành, phí tổn ta chịu. 

Camđoan sẽ khiến các ngươi được giãn gân giãn cốt, cũng cam đoan luôn về chất lượng của các cô nương nơi đó, thế nào?

"Da Lỗ cầm 2 cái thạch đôn nhỏ không ngừng rèn luyện cơ bắp, ngoài miệng thì vẫn cứ hỉ hả cười nói. Hai cái tiểu thạch đôn, mỗi cái phỏng chừng khoảng hai ba mươi cân, bình thường Lâm Lôi vốn không hề để ý tới. Kiều Trì mỉm cười nói:"Da Lỗ lão đại ngươi đừng miễn cưỡng ta, các ngươi tới Bích Thủy thiên đường, ta với lão tam ngồi bên ngoài uống rượu, như vậy không tốt sao?

"Lôi Nặc ở bên chế nhạo:"Kiều Trì, ngươi căn bản không phải là nam nhân.

"Kiều Trì chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ. Đột nhiên ngoài đình viện có tiếng cước bộ vang lên, Dã Lỗ buông hai cái tiểu thạch đôn xuống, hướng của đình viện nhìn lại miệng nói:"Chắc là lão tam tới, đi, chúng ta chuẩn bị đi ăn ..." Mới nói được một nửa Dã Lỗ đã đột nhiên dừng lại.

Chỉ thấy trên vai Lâm Lôi khiêng một khối cự thạch, cự thạch này cao khoảng một thước, tuyệt đối cũng phải mấy trăm cân.

Mà Lâm Lôi lại có vẻ dễ dàng như vậy khiêng cự thạch đi vào giữa đình viện. Dã Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Lôi tùy ý để khối cự thạch mấy trăm cân này ở đình viện, cự thạch chạm mặt đất phát ra một âm thanh trầm trọng khiến cho Da Lỗ ba người trong lòng không khỏi run lên. :

"Gặp quỷ a, lão tam, ta biết khí lực ngươi rất lớn, nhưng sao lại có thể lớn như vậy?" Da Lỗ nhìn chằm chằm vào khối cự thạch,

"Chẳng nhẽ khối cự thạch này không có lõi?"

Nói xong Da Lỗ hướng cự thạch đi tới, hai tay dùng sức thử giơ lên.

Hừ!

Da Lỗ liều mạng dùng sức đến mức mặt đỏ bừng, nhưng mà khối cự thạch phảng phất mọc rễ giống như không hề động đậy một chút.

"Da Lỗ lão đại, đừng lãng phí khí lực, ngươi căn bản không thể lay động được nó đâu." Lâm Lôi cười nói.

Khí lực của Da Lỗ ngay cả nhất cấp chiến sĩ còn chưa đạt tới, sao có thể làm cự thạch lay động.

Lôi Nặc mở to hai mắt nhìn cự thạch, hít vào vài hơi, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Lôi nghi hoặc hỏi:

"Ài, Lâm Lôi ngươi mang cự thạch này tới túc xá làm chi? A ta biết rồi."

Lôi Nặc con mắt sáng ngời,

"Ta từng gặp qua một chiến sĩ lợi hại, hai tay không ngừng sử dụng cự thạch tiến hành rèn luyện thân thể, chẳng lẽ Lâm Lôi ngươi cũng chuẩn bị luyện tập?"

"Cự thạch lớn vậy, có thể tương ta thành nhục nhân a." Kiều Trì nhìn cự thạch, cũng không khỏi sợ hãi than vài tiếng, sau đó nhìn về phía Lâm Lôi nghi hoặc hỏi:

"Lão tam, ngươi mang cự thạch này về túc xá cuối cùng có gì hữu dụng?"

Lâm Lôi mỉm cười nhìn về phía ba vị hảo huynh đệ của mình, trong miệng thổ ra hai chữ: Thạch điêu!

Dựa theo lời Đức Lâm Kha Ốc Đặc nói, với lại bản thân đối với điêu khắc xem như cũng có chút thành tựu. Chính mình hao phí thời gian dành cho các tác phẩm điêu khắc cũng đã rất lâu, bình thường một hai ngày cũng không đủ, sau khi xong tùy ý vứt tại phía sau núi hư hao cũng không cần để ý, có điều bây giờ không giống như trước.

Thạch điêu?

Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người đều kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Lâm Lôi.

"Thế nào, rất kinh ngạc hả?" Lâm Lôi vừa nhìn ba huynh đệ đã biết.

Lôi Nặc cuống quít:

"Không phải là rất kinh ngạc mà là phi thường kinh ngạc, chúng ta bốn huynh đệ ở cùng một chỗ sáu bảy năm liền, cho tới bây giờ cũng chưa có thấy ngươi điêu khắc qua, chẳng nhẽ ngươi chuẩn bị từ hôm nay bắt đầu học điêu khắc?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!