Chương 37: Tứ huynh đệ (Thượng)

Đánh giá: 9 / 1 lượt

"Ê, ta chết vì kiệt sức mất thôi, Lâm Lôi, thể lực ngươi làm sao mà tốt như vậy chứ?" Lôi Nặc thở hổn hển nói, nhưng Lâm Lôi thât sự đến một chút cảm giác mệt mỏi cũng không có.

Mệt lắm sao?

Lâm Lôi nở nụ cười. Khoảng cách xa thế cơ à?

Bản thân mình từ Ô Sơn trấn chạy đến Ân Tư Đặc Học viện mà vẫn chưa có cảm giác gì.

"Đấy, đúng chỗ đấy, đúng rồi, mang cái hòm ở bên kia đặt qua đây, cẩn thận một chút, nếu làm hỏng ngươi bồi thường không nổi đâu!" Chỉ nghe trong đình viện 1987 truyền đến một giọng thiếu niên thanh thúy. Lâm Lôi và Lôi Nặc nhìn nhau, tò mò liền đi vào.

Vừa mới bước vào đã thấy mấy tráng trung niên không ngừng vận chuyển các loại đồ, vật.

Chỉ thấy một thiếu niên ăn mặc xa hoa đứng ở trung tâm không ngừng chỉ huy.

Thiếu niên đó vừa nhìn thấy hai người Lâm Lôi và Lôi Nặc, nhất thời con mắt sáng ngời, hưng phấn chạy tới:

"Ha ha, các ngươi chính là bạn cùng phòng với ta sao, ta đợi đã lâu rồi, lúc nãy ở đây chỉ có một mình ta. Ta tự giới thiệu một chút, ta tên là Da Lỗ, miễn cưỡng có thể xem như thuộc Thần Thánh đồng minh."

"Cái gì gọi là miễn cưỡng xem như thuộc Thần Thánh đồng minh?" Lôi Nặc bĩu môi nói,

"Ta tên là Lôi Nặc, thuộc Áo Bố Lai Ân đế quốc."

"Ta là Lâm Lôi, thuộc Thần Thánh đồng minh Phân Lai vương quốc." Lâm Lôi cũng mỉm cười nói.

Bạn cùng phòng sẽ ở chung một chỗ, sau này chắc là sống chung với nhau lâu đây.

"A, Lôi Nặc, Lâm Lôi, nhìn thấy các ngươi thực sự là cao hứng a, ôi, công cụ rèn luyện thân thể này đặt ở bên kia." Da Lỗ vừa quay đầu lại vừa quát người làm thuê của hắn.

"Công cụ rèn luyện thân thể?"

Lôi Nặc chớp chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm Da Lỗ,

"Da Lỗ, vật này ngươi dùng làm gì? Ngươi muốn làm chiến sĩ sao?"

Da Lỗ chun cái mũi vừa cười hắc hắc nói: "Mặc dù chúng ta là những ma pháp sư cao quý, nhưng ta cũng muốn rèn luyện để có một vóc dáng đẹp, nếu không làm sao câu dẫn mỹ nữ xinh đẹp đây? Ôi ma pháp sư cũng có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp đó.

Đặc biệt ma pháp sư Ân Tư Đặc Học viện toàn là mỹ nữ, chẳng những xinh đẹp, tính tình lại tốt, khi đi ra ngoài nói với kẻ khác mình có vợ hay bạn gái là ma pháp sư Ân Tư Đặc Học viện, cũng thực nở mày nở mặt a.Ách ...

"Lôi Nặc không biết nói gì hơn. Lâm Lôi cũng nói thốt nên lời, nhìn thấy những công cụ rèn luyện thân thể này, nó cũng nghĩ là chỉ để rèn luyện thân thể đơn thuần, không nghĩ tới là Da Lỗ dùng để rèn luyện vóc người đẹp để câu dẫn mỹ nữ a."Ta năm nay tám tuổi, Da Lỗ, ngươi nhiêu?

"Lôi Nặc hiển nhiên rất cởi mở. Da Lỗ quả thực rất cao, mặc dù Lâm Lôi chín tuổi nhưng vượt trội hơn hắn tận một thước năm, cho nên Da Lỗ so với Lâm Lôi cao hơn nửa cái đầu."Ta? Năm nay mười tuổi. Ha ha, bất quá, không còn nhỏ đâu, ca ca ta mười hai tuổi đã phá thân, ta cũng phải chuẩn bị cáng sớm càng tốt.

"Da Lỗ con mắt tỏa sáng."Thế nào gọi là phá phân?

"Lôi Nặc nghi hoặc nhìn Da Lỗ."Đúng vậy, thế nào gọi là phá phân?

"Lâm Lôi cũng nghi hoặc nhìn tên bạn mới. Da Lỗ nhìn hai người bạn cùng phòng của mình, nhất thời nói không ra lời, ở bên cạnh Lâm Lôi Đức Lâm Kha Ốc Đặc lấy tay ôm bụng mà cười to, thấy vậy Lâm Lôi nghi hoặc truyền âm dò hỏi:"Đức Lâm gia gia, người cười cái gì đấy?Thiếu gia, hết thảy mọi thứ đã được bài trí xong rồi.

"Một gã thân sĩ trung niên cung kính nói. Bạn đang đọc truyện được tại"Ừ, các ngươi có thể trở về được rồi, hãy nói lại với cha ta, sau này nếu không có việc gì cần thì đừng đến làm phiền ta, được rồi, nhớ kỹ một điểm ... hàng năm đừng quên chuyển tiền cho vào trong ma tinh tạp, ngươi cũng biết, ma pháp sư cần pháp trượng, bảo thạch nên dùng rất nhiều tiền.

"Da Lỗ đĩnh đạc nói. Gã trung niên đó cung kính đáp:"Vâng, thưa thiếu gia.

"Da Lỗ hài lòng gật đầu, sau đó phất tay đuổi một đám đầy tớ đi."Ma tinh tạp?

"Lôi Nặc kinh ngạc nhìn Da Lỗ,"Ma tinh tạp này, chính là hệ thống 'Tứ Quốc Kim Hành' (tiền tệ tứ quốc) do tứ đại đế quốc cùng nhau thiết lập và quản lý. Nghe nói ai muốn mở ma tinh tạp thì thủ tục phí phải mất đến một trăm kim tệ đấy.Chính xác.

"Da Lỗ đối với việc này rất rõ ràng,"Ma tinh tạp ngay từ đầu tối thiểu tồn trữ cũng đến một ngàn kim tệ. Bất quá một ngàn kim tệ, sợ rằng ngay cả một tháng tiêu phí của ta cũng không đủ.Lâm Lôi giật mình.Quả là giàu có.

"Nó trong lòng thầm than. Cha Lâm Lôi cấp cho nó tiền tiêu một năm là một trăm kim tệ. Trên thực tế với Lâm Lôi xem ra một năm một trăm kim tệ vậy là đủ rồi, dù sao bình dân thông thường khổ cực một năm mới có hai đến ba mươi kim tệ mà thôi."Thực sự giàu có a, cha ta một năm mới cho ta hai trăm kim tệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!