Lúc này, Bùi Dương vừa trẻ con vừa đáng yêu, lại mang theo vẻ kiêu ngạo của tuổi hai mươi.
Phó Thư Trạc hơi muốn cười, lại thấy chua xót, bệnh tật thật sự ảnh hưởng quá lớn đến Bùi Dương.
Đợi đến khi dầu thuốc hoàn toàn thấm vào da, không còn dính nhớp, Bùi Dương mới khẽ nói: Xong rồi.
Phó Thư Trạc quay người lại, Bùi Dương vẫn ngồi trên giường, từ cằm trở xuống đều được chăn quấn kín mít, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, hệt như đang phòng sói vậy.
Phó Thư Trạc nheo mắt:
"Để anh kiểm tra một chút."
Bùi Dương ôm chăn lùi về sau một bước, ra sức khuyên nhủ:
"Tuy rằng trước khi mất trí nhớ tôi và anh đã kết hôn, nhưng sau khi mất trí nhớ chúng ta mới quen nhau được hai ngày, như vậy không tốt."
Phó Thư Trạc cúi người cười hỏi: Không tốt chỗ nào?
Bùi Dương nhìn gương mặt của hắn đột nhiên kề sát lại, tim đập ầm ầm, hoàn toàn không kiểm soát được.
"Anh nghĩ xem, anh có thể thẳng thắn đối mặt với người mới quen hai ngày không? Rất mất lịch sự..."
Sao lại không? Phó Thư Trạc đi vòng ra sau lưng Bùi Dương lấy máy sấy tóc, mèo ngốc cảnh giác xoay theo hắn một vòng, suýt nữa bị chăn quấn lấy.
Phó Thư Trạc vừa cười vừa nói dối:
"Lúc chúng ta mới quen, em còn đè anh ra hôn ngay ngày đầu tiên, giống như bạch tuộc vậy, làm thế nào cũng không gỡ ra được."
... Nếu Bùi Dương chưa xem Kiêu ngạo thì cậu đã tin sái cổ rồi.
Đó là đè ra hôn sao? Đó rõ ràng là đánh nhau!
Lúc nguyên chủ mới chuyển đến, trong lòng đang buồn bực, lại cãi nhau với gia đình, đúng lúc Phó Thư Trạc vô tình đụng phải cậu ấy, hai người trực tiếp đánh nhau một trận.
Hôn thì có hôn, nhưng chỉ là vô tình, trong lúc giằng co không cẩn thận chạm vào thôi.
Đến khi các bạn học nghe tiếng chạy đến, chỉ thấy hai người mỗi người dựa vào một bức tường, cả hai đều rất chật vật và nhìn đăm đăm đối phương.
Từ đó về sau, tin đồn về hai người họ ngày càng nhiều, nào là kẻ thù không đội trời chung, nào là như nước với lửa, ghét nhau như chó với mèo
- Đến tận hôm tốt nghiệp, khi mọi người đều biết hai người họ ở bên nhau mới há hốc mồm kinh ngạc.
Bùi Dương ấm ức không tiện phản bác, chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm: Anh nói dóc.
Phó Thư Trạc giả vờ không nghe thấy, vỗ nhẹ vào đầu Bùi Dương:
"Quay lại đây, sấy tóc."
Bùi Dương chậm rãi quay người lại, làn hơi gió thật ấm, không biết có phải Phó Thư Trạc cố ý sấy chậm hay không mà cậu cảm thấy buồn ngủ quá.
Không lâu sau, Phó Thư Trạc cảm thấy bụng nặng trĩu
- Bùi Dương ngả vào lòng hắn ngủ thiếp đi.
Hắn khựng lại một chút, sau đó mới cẩn thận đỡ lấy vai Bùi Dương, nửa ôm người kia rồi bật máy sấy ở mức nhỏ nhất để sấy tóc.
Hiện giờ chỉ có lúc ngủ, hắn mới có thể quang minh chính đại ôm mèo ngốc này.
Phó Thư Trạc tắt máy sấy, nhẹ nhàng đặt lên tủ đầu giường, ánh mắt hắn dừng lại trên lọ Vitamin hai giây
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!