Chương 89: Ngoại truyện: Thời cấp ba (3)

Phó Thư Trạc không quay đầu lại:

"Cậu cầu xin tôi đi, tôi sẽ cân nhắc."

...

Mưa rơi rất to, mưa xối xả khiến vai cả hai đều ướt, Phó Thư Trạc phát hiện Bùi Dương rất nhát gan, một tia chớp thỉnh thoảng xuất hiện cũng có thể khiến Bùi Dương như con mèo bị giật mình mà nắm chặt vạt áo hắn.

Ra khỏi nhà vệ sinh, hai người chạy một mạch về phòng, từng cơn lạnh lẽo chỉ tan biến khi bọn họ chui vào chăn.

Phó Thư Trạc.

Ừ.

"Tôi nghĩ lại rồi, ngày mai tôi vẫn nên về nhà."

Phó Thư Trạc không hỏi tại sao, chỉ nói một câu được.

Bùi Dương nằm trên giường có chút không ngủ được, cậu cuộn tròn người lại, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu không thích trời mưa cho lắm, vì cứ đến mùa mưa, Tô Bội Nhan sẽ cảm thấy không khỏe, xuất hiện đủ loại bệnh vặt, đau lưng mỏi gối, đầu gối còn sưng lên.....

Phó Thư Trạc lại tỉnh giấc vì cảm thấy trên ngực có thêm thứ gì đó. Hắn mượn ánh sáng yếu ớt của buổi sớm, nhìn thấy tư thế ngủ không thể chấp nhận được của Bùi Dương-

Một chân cậu gác lên mép giường, một chân không biết từ lúc nào đã chui vào áo Phó Thư Trạc, dán vào da ngực Phó Thư Trạc.

Phó Thư Trạc nghẹn họng, cứng đờ hồi lâu mới chán ghét nhấc mắt cá chân Bùi Dương ra.

Lúc Bùi Dương tỉnh dậy đã hơn tám giờ, Phó Thư Trạc không có trên giường, Bùi Dương gọi mấy tiếng mới xác định Phó Thư Trạc đã đi rồi, không khỏi có chút thất vọng.

Cậu lề mề bò dậy, phát hiện trên bàn có thêm ba cái bánh bao, một chai nước khoáng, một chiếc ô.

Bên cạnh là một tờ giấy note, chữ viết trên đó cũng đẹp như chủ nhân của nó: Thứ Hai mang ô đến cho tôi.

Bùi Dương nhìn chằm chằm ba cái bánh bao hồi lâu, dạ dày cậu lớn vậy sao?

Chuyện này cứ thế trôi qua, đêm ngủ chung giường không chung gối này trở thành bí mật nhỏ giữa hai người, không người nào nói ra ngoài.

Bùi Dương vẫn không hòa đồng, trong mắt các bạn học, cậu vẫn không ưa Phó Thư Trạc. Nhưng lúc tan học cậu sẽ nhường chỗ cho Phó Thư Trạc, nhưng lạnh lùng nói:

"Cầu xin tôi đi, tôi sẽ cân nhắc."

Phó Thư Trạc khẽ nheo mắt, sau đó cù vào nách Bùi Dương, Bùi Dương sẽ lập tức nhảy vọt lên ba mét.

Bí mật sợ nhột bị Phó Thư Trạc nắm được, Bùi Dương cũng bất lực.

Nam sinh ở độ tuổi này cực kỳ hiếu động, Bùi Dương cũng không ngoại lệ, nhưng cậu phải giả vờ ngầu trước mặt các bạn học, vì vậy tất cả sự hiếu động đều phải để người duy nhất thân thiết với cậu là Phó Thư Trạc chịu đựng, thỉnh thoảng lại bị giáo viên điểm danh.

Cứ thế, hai người không gần không xa, cho đến kỳ thi ngữ văn hai tuần sau.

Lần này Bùi Dương thi trượt, buổi tối về nhà bị Bùi Tri Lương mắng một trận không nói, ngày hôm sau gặp Phó Thư Trạc lại bị hỏi:

"Sao lại thi điểm thấp vậy?"

Bùi Dương bực bội đáp lại một câu:

"Liên quan gì đến cậu, cậu là gì của tôi chứ?"

Phó Thư Trạc không quan tâm cậu nữa, xoay người về chỗ ngồi của mình: Tùy cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!