Này- Bùi Dương gọi Phó Thư Trạc đang định rời đi,
"Cậu vẫn còn giữ đầu lọc thuốc lá thật à?"
Vứt lâu rồi.
Bóng dáng Phó Thư Trạc biến mất ngoài cửa, Bùi Dương buồn bực gãi đầu, sao lại chạy đến khu ký túc xá giáo viên cũ này chứ?
Cậu chán chuờng đứng dậy đi dạo xung quanh, tuy căn phòng chật hẹp, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, Bùi Dương cảm thấy đây không giống ký túc xá giáo viên cho lắm, vì bên trong không có một món đồ nào của giáo viên như máy tính, giáo án, sách giáo khoa... Mà ngược lại chỉ có sách vở và sách đọc thêm dành cho lứa tuổi của bọn họ.
Nơi này giống nhà của Phó Thư Trạc hơn.
Chỉ cần mở tủ quần áo ra xem là biết ngay, nếu bên trong chỉ có quần áo của Phó Thư Trạc, chứng tỏ bình thường hắn sống ở đây, một học sinh sống ở khu ký túc xá của giáo viên cũ chẳng phải rất kỳ lạ sao?
Bùi Dương cảm thấy mình dường như đã phát hiện ra một bí mật của Phó Thư Trạc. Cậu như một chú mèo tò mò muốn khám phá khắp nơi, nhưng phép tắc từ nhỏ đến lớn vẫn khiến cậu kìm nén được sự thôi thúc muốn mở cửa tủ quần áo.
Cậu nằm xuống giường
- Tiếng kẽo kẹt lập tức vang lên bên tai, đúng là hơi cứng thật.
Màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên, Bùi Dương nghiêng đầu nhìn một lúc lâu, im lặng thở dài.
Mẹ.
"Dương Dương, con đang ở đâu vậy?"
Bùi Dương do dự một chút: Con đang ở nhà bạn.
Giọng điệu Tô Bội Nhan rất gấp gáp:
"Dương Dương, có phải ba đã đánh con không? Ông ấy nóng tính quá, con về đi, mẹ sẽ bảo ông ấy xin lỗi con."
Bao nhiêu tức giận của Bùi Dương đều tan biến trong khoảnh khắc này, cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà xám xịt:
"Mẹ, con không giận... Nhưng con muốn ở một mình hai ngày, được không?"
"Tối nay con không về à?"
Bùi Dương hít hít mũi:
"Vâng, con ở nhà bạn hai đêm, không phải bạn bè hư hỏng đâu, là bạn cùng bàn của con, cậu ấy học rất giỏi, lần thi tháng toán vừa rồi đứng nhất toàn trường đấy ạ."
Được... Tô Bội Nhan không ngăn cản nhiều, dịu dàng nói,
"Vậy tối thứ Hai con về nhé, đừng làm phiền bạn quá, lần sau mẹ sẽ cùng con đến nhà cảm ơn... Nếu con thật sự muốn ở nội trú, đợi về mẹ sẽ cùng con thuyết phục ba, được không?"
Mắt Bùi Dương lập tức đỏ hoe, ngoan ngoãn vâng một tiếng. Cậu sợ mình khóc thành tiếng nên trực tiếp cúp điện thoại.
Đôi khi cậu cũng nghĩ, nếu mẹ không đối xử tốt với mình như vậy thì tốt rồi. Cậu có thể đường hoàng mà gào lên với Bùi Tri Lương rằng:
"Ông dựa vào cái gì mà trút giận lên tôi, các người sinh tôi ra có hỏi ý kiến tôi chưa? Ông không thích tôi thì sinh tôi ra làm gì? Giống không phải do ông gieo à?"
Bùi Dương cứ thế nằm trên giường cho đến khi trời tối, bụng đói meo, nhưng lại lười dậy.
Cửa sổ mở toang, gió đêm thổi rèm cửa ọp ẹp bay phần phật, còn có tiếng côn trùng kêu. Điểm không tốt của khu ký túc xá cũ này là chỉ cần không đóng cửa sổ, ban đêm sẽ có rất nhiều côn trùng.
Bùi Dương thấy nơi này không giống như nơi có điều hòa, chỉ đành bất lực ngồi dậy, đóng chặt cửa sổ lại.
Nhưng trong phòng vẫn có thêm mấy con muỗi, vo ve khiến cậu bực bội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!