[Nhánh thời gian cấp 3]
Nhường đường. Phó Thư Trạc cúi đầu nhìn người bạn cùng bàn dường như không nghe thấy gì bên cạnh, sự kiên nhẫn sắp cạn kiệt.
"Đừng ép tôi, bạn Bùi."
Bùi Dương khẽ ngước mắt, khớp ngón tay hơi dùng sức, nhưng cây bút trên tay chỉ xoay được nửa vòng đã rơi bộp xuống bàn, lăn đến mép bàn... rồi dừng lại.
Cậu mơ màng nhìn về phía trước, người bạn cùng bàn không màng thế sự này vậy mà lại nhớ họ của mình...
Cậu... làm gì vậy?!
Chuyển trường được một tháng, đây là lần đầu tiên Bùi Dương lộ ra vẻ mặt khác ngoài sự lạnh lùng, cậu ngạc nhiên đến mức suýt đánh nhau với Phó Thư Trạc.
Mà Phó Thư Trạc chỉ đơn giản là bế chướng ngại vật chắn đường lên bàn, sau đó vỗ vỗ tay rồi bỏ đi.
Xung quanh có không ít học sinh đứng xem, phải nói rằng, Phó Thư Trạc và Bùi Dương được coi là hai trụ cột nhan sắc của lớp, một người là học sinh giỏi từ năm lớp mười, người còn lại là học sinh mới chuyển đến một tháng trước, không hề dễ chọc chút nào.
Lúc Bùi Dương mới đến, họ còn cố gắng làm quen, sau đó phát hiện ra đây là một anh chàng tàn nhẫn vô tình chính hiệu, không có chút ý định hòa nhập với tập thể, nên đành bỏ cuộc.
Tiếc là lần này Bùi Dương không cho họ xem kịch hay, đối mặt với cách bế xúc phạm của Phó Thư Trạc, cậu chỉ sa sầm mặt một lát, không đuổi theo đánh nhau.
Giờ ăn trưa, Bùi Dương không đến nhà ăn, mà tìm một góc tường hút thuốc.
Có lẽ là do có ác cảm với ngôi trường này, có lẽ là để phản đối việc Bùi Tri Lương tự ý chuyển trường cho mình, Bùi Dương giống như một thiếu niên hư đang trong tuổi nổi loạn, càng là việc không nên làm càng muốn làm.
Cãi lời giáo viên, không hòa đồng với bạn học, làm khó bạn cùng bàn là học sinh giỏi... Ngay cả đồ ăn ở căn tin cũng không ngon bằng trường cũ.
Bùi Dương biết, dù cả học kỳ này cậu không ăn cơm ở trường thì Bùi Tri Lương cũng chẳng có hay, càng không có chuyện đau lòng, nhưng cậu thực sự không có khẩu vị.
Dường như bật lửa cũng đang chống đối cậu, Bùi Dương nhíu mày bật mấy lần mới châm được lửa, cậu không chút đề phòng mà hít một hơi thật sâu, suýt nữa ho ra cả nước mắt.
Qua làn khói thuốc lượn lờ, cậu mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Phó Thư Trạc bước tới:
"Trong trường cấm hút thuốc."
... Mẹ nó oan gia ngõ hẹp.
Bùi Dương lấy tay che cổ họng một lúc, giọng khàn khàn nói: Lo chuyện bao đồng.
Phó Thư Trạc không nói gì, giơ tấm thẻ Hội học sinh ra.
... Bùi Dương nén giận:
"Đừng mách giáo viên... sẽ gọi phụ huynh."
"Mâu thuẫn với gia đình?" Phó Thư Trạc dễ dàng đoán ra, hắn rút điếu thuốc trong miệng Bùi Dương,
"Sợ bị gọi phụ huynh vậy mà còn hút thuốc?"
Bùi Dương: Tôi chỉ thử thôi...
Trước ánh mắt kinh ngạc của Bùi Dương, Phó Thư Trạc đưa điếu thuốc vào miệng mình nhẹ nhàng hút một hơi, rồi nhíu mày: Gu tệ thật.
Bùi Dương: ...
"Chỉ lần này thôi, đừng có tái phạm, nhưng tôi sẽ luôn nhớ." Phó Thư Trạc dập tắt điếu thuốc,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!