Chương 50: Tôm hùm

Thấy Bùi Dương cứ nhìn chằm chằm vào ván trượt của người khác, Phó Thư Trạc khẽ cười:

"Sao thế, em muốn thử à?"

Mắt Bùi Dương lóe lên, chơi cũng được, biết đâu có thể chứng minh sự thật rằng mình không phải là nguyên chủ.

"Không cần thử, tôi biết chơi."

Bùi Dương giằng tay khỏi Phó Thư Trạc, tiến lên nói gì đó với nam sinh đang nghỉ ngơi không xa, sau đó mượn được ván trượt.

Để thuận tiện cho việc trượt ván, cấu trúc của khu vực này rất đặc biệt, có chỗ lồi, có chỗ lõm thành một cái hố tròn lớn, đủ để người ta thể hiện kỹ thuật.

Bùi Dương cúi người đặt ván trượt bên chân, lúc đầu còn hơi vụng về, dần dần trở nên trơn tru.

Cậu lao thẳng xuống con dốc, ngay khi sắp đâm vào chướng ngại vật, cậu nhanh chóng nhảy lên cùng ván trượt, trượt qua cột dài.

Nhưng dù sao cũng không bằng những chàng trai hai mươi tuổi, cộng thêm Bùi Dương ít tập luyện, xương cốt không đủ dẻo dai, chỉ có khi ở trên giường mới mềm như bún.

Nam sinh bên cạnh xoay quanh cậu vài vòng, cố tình chọn lúc cậu dừng lại nghỉ ngơi để thực hiện động tác nhào lộn có độ khó cao.

...

Bùi Dương chắc chắn rằng cậu ta đang khiêu khích mình.

Phó Thư Trạc chưa kịp tiến lên, Bùi Dương đã lao vào cái hố lớn, khi tốc độ đạt đến cực điểm thì muốn thử nhào lộn, nhưng vì lâu không chơi nên thất bại, suýt nữa té ngã.

Phó Thư Trạc bất lực gọi: Cẩn thận chút-

Bùi Dương không quay đầu lại: Biết rồi!

Phó Thư Trạc buồn cười đứng canh xung quanh, mèo ngốc càng ngày càng trẻ con.

Xung quanh toàn là những người trẻ tuổi, thỉnh thoảng có bố mẹ dẫn con đến xem, Phó Thư Trạc nhìn Bùi Dương đang chơi hăng say trong hố, không tự chủ được khẽ mỉm cười.

Sau đó nụ cười tắt dần

- Không biết sau khi Bùi Dương lấy lại ký ức có còn vui vẻ thuần khiết như vậy không?

Đối mặt với cuộc sống không mấy hạnh phúc, cú sốc khi mẹ qua đời, nỗi lo lắng về bệnh tình... Còn có người mang đến cho 'đau khổ' cho cậu là hắn.

Phó Thư Trạc vẫn còn nhớ chẩn đoán về bệnh tình của Bùi Dương của nhóm chuyên gia, tình trạng cực đoan khi đột nhiên 'nhớ lại', thậm chí tưởng mình xuyên sách của Bùi Dương, rất có thể là trạng thái ứng phó sau khi trải qua chấn thương và đè nén cảm xúc trong thời gian dài, não bộ đang né tránh thực tại, muốn trốn thoát khỏi những người và việc khiến cậu đau khổ.

Vì vậy những ngày này hắn thường nghĩ, liệu mình có phải là một phần mà Bùi Dương muốn trốn tránh không.

Ở góc nhìn của Bùi Dương, hắn không yêu cậu bao nhiêu, còn khiến cậu xảy ra mâu thuẫn với gia đình, tạo ra một bi kịch và tiếc nuối vô cùng lớn.

Bùi Dương có hối hận không?

Hối hận vì đã bất chấp tất cả để ở bên hắn, hối hận vì những năm qua vì hắn mà ngay cả mặt mẹ lần cuối cũng không được gặp.

Phó Thư Trạc không có nhiều tự tin, nhưng hắn không thể do dự.

Con người không thể mãi sống mơ hồ trong ảo tưởng, đặc biệt là bệnh nhân như Bùi Dương, sớm đối mặt với thực tế bằng tâm thái nhẹ nhàng và bình thản mới có thể cải thiện bệnh tình.

Wao!! Xung quanh vang lên một tiếng huýt sáo.

Phó Thư Trạc nghe tiếng nhìn lại, chính là nam sinh vừa xoay quanh Bùi Dương lúc nãy.

Mèo ngốc có lẽ đã hiểu lầm ý người ta, không phải nam sinh này đang khiêu khích cậu mà đang muốn 'xòe đuôi' thu hút sự chú ý của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!