Chương 49: Khoa học

Bùi Dương vẫn không đáp lại.

Phó Thư Trạc cũng không gấp. Những lời này đủ để gieo vào lòng Bùi Dương những hạt giống nghi ngờ, khiến mỗi vấn đề sau này đều có thể khiến Bùi Dương nghi ngờ về việc xuyên sách.

Thực ra sự thật đã ở ngay trước mắt, chỉ là Bùi Dương không muốn đối mặt mà thôi.

Dù Phó Thư Trạc đau lòng tột độ cũng không muốn ép quá, hắn nhẹ nhàng kéo chăn của Bùi Dương:

"Anh không nói nữa, đừng trùm đầu nữa, ngộp không tốt đâu."

Hắn không lay chuyển được chiếc chăn, rõ ràng là có người đang chống đối.

Phó Thư Trạc đành buông tay:

"Anh xuống nấu canh đây, đợi em ngủ xong anh sẽ lên lại, nhưng hứa với anh, khi anh đi rồi em phải thò đầu ra ngoài, nhé?"

Không có tiếng trả lời, hắn coi như cậu đã đồng ý, xoay người xuống giường rời đi. Đến cửa, hắn còn nói vọng lại: Anh đi thật nha.

Bên ngoài vẫn đang mưa, hoa nguyệt quý bị quất tơi tả.

Trước đây Phó Thư Trạc rất ghét cái sân nhỏ này, vừa buồn tẻ vừa ồn ào. Những ngày mưa, hắn chỉ có thể ngẩn ngơ ngồi trong căn gác xép chật chội, tưởng tượng về thế giới bên ngoài, bên dưới là tiếng chửi mắng của cô dượng, tiếng cười đùa nghịch nước của hai đứa em họ, và cả tiếng gà mà hắn ghét nhất.

Thịt gà không được ăn, phân gà thì lại vô tình dẫm phải.

Hắn tưởng cả đời này sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, không ngờ gần hai mươi năm trôi qua, vật đổi sao dời.

Mới về ở được hai ngày, Phó Thư Trạc lại thấy có chút yêu thích nơi này, có lẽ vì Bùi Dương ở bên cạnh, khiến hắn cảm thấy sự yên tĩnh tách biệt khỏi sự huyên náo của thành phố và những mưu mô toan tính trong giới kinh doanh thật đáng quý.

Lúc này nghe tiếng vịt kêu từ nhà ông hàng xóm, thậm chí hắn còn thấy thú vị.

Sau khi cài đặt thời gian nấu canh xong, Phó Thư Trạc mở cửa sân để thông gió, ngâm quần áo hai người thay ra mấy ngày nay vào chậu nước.

Chậu nước đặt ngoài sân, lộ thiên, bên cạnh là một cái giếng. Phó Thư Trạc lóng ngóng bơm nước, vai vẫn kẹp chiếc ô.

Nước giếng rất sạch, Phó Thư Trạc vừa định giặt thì chợt nhớ ra nhà không có nước giặt.

Hắn gõ cửa nhà bên cạnh, định mượn một ít.

Nước giặt à? Ông lão rất nhiệt tình,

"Có có, xà phòng và bàn chải có cần không? Đều mới cả!"

Cảm ơn bác Tào.

Không có gì. Ông Tào vốn là người ở đây, nhưng hồi Phó Thư Trạc còn ở đây, ông thường xuyên đi làm ăn xa, nên chỉ nghe nói đứa con trai bé nhỏ có thành tích tốt nhà ông Phó bên cạnh đã đi rồi, còn tiếc nuối một hồi lâu.

Cháu đợi chút.

Ông Tào tuổi cao, chân không còn nhanh nhẹn, chống ô chậm rãi về nhà, một lúc sau lại xách ra một giỏ nhỏ:

"Cái này cho cháu, mang về ăn đi, toàn trứng vịt mới đẻ, ngon hơn trứng gà nhiều!"

Không cần đâu...

Phó Thư Trạc định từ chối, nhưng ông Tào đã nhét vào ngực hắn:

"Cháu à, phải sống cho tốt. Trước kia khổ thế mà cũng vượt qua được, bây giờ nhất định phải sống cho tốt, để nhà cô cháu phải ghen tị."

Tư tưởng của người lớn tuổi là thua người không thua trận, dù thế nào cũng không để người khác cười chê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!